3.
Thẻ phòng biểu hiện phòng của Kỳ Yến ở lầu ba.
Lúc tôi lên lầu nhìn, thoáng nhìn trong đại sảnh vẫn rộn rộn ràng ràng.
Thẻ phòng bị nhiệt độ cơ thể nhiễm hơi ấm.
Du thuyền quá lớn, lại thêm tôi động tác chậm, lúc tìm tới phòng của Kỳ Yến đã là nửa tiếng sau.
Tôi lấy thẻ phòng cha đưa cho ra, dò xét khóa cửa phía trên, thuận tiện quét một cái bên khóa cửa.
“Tít——”
Tôi đẩy cửa gian phòng.
Không có chuyện gì xảy ra.
Tôi nhìn thẻ phòng, nhìn cánh cửa, quét lần thứ hai.
Chuyện giống vậy lại xảy ra.
Cửa có phản ứng, chỉ là không mở ra được.
Tôi có hơi mê mang.
Lúc này một bàn tay lớn vượt qua tôi, trong tay anh cũng cầm một tấm thẻ.
Hệ thống phân biệt chuẩn xác, lần này, cửa đã mở ra.
“Cô bé đàn em này, ai cho cô thẻ vậy, mua phải hàng giả rồi.”
Yết hầu của tôi vô thức phát ra một tiếng "a" ngắn ngủi.
“Cha cho, em sẽ nói lại với ông ấy lần sau đổi người bán khác.”
Anh dựa vào ở trên tường, mỉm cười nhìn qua tôi.
“Tôi nhớ không lầm đây là phòng của tôi.”
Tôi gật đầu: “Nhớ không lầm.”
Anh nhíu mày, chờ tôi giải thích, nhưng tôi không nói.
“Tìm tôi có chuyện gì sao?”
“Không có việc gì.”
Không ai nói gì.
Thật xấu hổ.
Vẫn may da mặt tôi dày.
Không biết trôi qua bao lâu, anh lại hỏi tôi: “Đến phòng của tôi làm cái gì?”
Cánh cửa vừa rồi bị anh mở ra nhưng không đẩy cửa đi vào bỗng nhiên động.
Kỳ Yến nhíu mày, dùng sức đẩy cửa ra.
Phía sau cửa phát ra một tiếng kinh hô, một người phụ nữ dáng dấp xinh đẹp thò đầu ra, mơ hồ có thể nhìn ra cô ta mặc rất mỏng.
“Anh Kỳ, tôi là……”
Nụ cười trên mặt Kỳ Yến cứng lại, ánh mắt anh trầm xuống, lạnh lùng nói với cô gái kia: “Cút!”
Tôi lấy lại tinh thần, chỉ chỉ cô ta: “Làm giống như cô ta đó. Tôi cút đây, hẹn gặp lại.”
Lúc đi ngang qua thùng rác thuận tay ném thẻ phòng giả đi.
Hôm nay lại là một ngày không hoàn thành nhiệm vụ.
4.
Nhất cổ tác khí, tái nhi suy, tam nhi kiệt.
(*Khi đánh trận dựa vào dũng khí, đánh một tiếng trống, dũng khí tăng lên, đánh hai tiếng trống, dũng khí suy giảm, đánh ba tiếng trống, dũng khí không còn. Sau này ví với nhân lúc đang hăng hái làm một mạch cho xong việc.)
Trước lúc tôi kiệt lực, cha lại vừa tìm được một cơ hội.
Có đôi khi tôi rất hiếu kỳ, ông ấy cứ không đợi nổi muốn bán con gái đi như vậy sao.
Quả thực như vậy.
Rất gấp.
Du thuyền tiến vào vùng biển quốc tế, vũ hội bắt đầu.
Rất nhiều cô gái mời Kỳ Yến khiêu vũ, anh lại từ chối toàn bộ.
Có người chưa từ bỏ ý định vẫn nhào về phía anh, bảo tiêu của anh trực tiếp mang người đi.
Nhưng ngoài ý muốn vẫn xuất hiện.
Có nữ phục vụ giội rượu đỏ lên trên áo khoác âu phục của anh.
Tôi đứng tại cách đó không xa nhìn vở kịch này.
Cô ta nói xin lỗi, nói sẽ bồi thường.
Anh nhìn từ trên cao xuống: “Thư ký sẽ liên hệ với cô chuyện bồi thường.”
Tôi cắn ống hút nước trái cây, nhìn anh cởi áo khoác.
Rất nhanh người đi theo anh đứng phía sau đã đưa cho anh một cái áo khoác mới.
Bán buôn sao, nhiều như vậy.
Tôi chậm rãi đi về hướng của anh, bỗng nhiên phía sau truyền đến một lực đẩy.
Tôi quay đầu, cha nháy mắt ra hiệu cho tôi.
Đại khái ý là bảo tôi cũng tới đi.
Tôi bị đẩy cú này, chén rượu trên tay không kịp cầm chắc, bay ra ngoài thật xa.
Thật vừa đúng lúc rơi lên trên chiếc áo khoác mới cách đó không xa.
Tôi lấy lại tinh thần, đã không thấy cha đâu.
Tôi mở app ngân hàng trong điện thoại ra, hỏi Kỳ Yến: “Thư ký của anh đâu, em chuyển cho anh.”
Anh tiến về phía trước một bước, đầu ngón tay khẽ nhúc nhích: “Tôi không nhớ rõ số thẻ ngân hàng, cô có thể trả qua Wechat cho tôi.”
Tôi kinh ngạc ngẩng đầu: “Cho nên em không hỏi anh, thư ký của anh đâu.”
Sao nói chuyện với anh như nước đổ đầu vịt vậy.
Mệt mỏi quá.
Không muốn nói chuyện với anh nữa.
Anh mỉm cười: “Cậu ta đi xử lý chuyện khác, cô quét của tôi đi.”
“Được thôi.” Tôi cúi đầu mở Wechat ra quét quét: “Mã thanh toán.”
Nụ cười của Kỳ Yến cứng đờ: “Cô có thể chuyển khoản cho tôi.”
“Mã thanh toán tương đối dễ dàng.”
Anh trần thuật: “Cô làm bẩn áo của tôi.”
Cho nên cách bồi thường là do anh quyết định.
Tôi thêm Wechat của anh.
Sau khi anh đồng ý kết bạn xong, bỗng nhiên hỏi tôi: “Cô tên là gì?”
Tôi ngẩn người cụp mắt xuống.
“Tạ Thiển.”