Lâm Tiểu Mãn vô cùng kinh ngạc, không nghĩ tới tu tiên giới cũng có kỳ thực tập.

Cái gọi là đệ tử dự bị kia, chẳng phải là thực tập sinh vừa mới tốt nghiệp bước vào công ty sao, cái gì cũng không phải, cái gì cũng không hiểu, ai cũng có thể bắt nạt.

Không biết là vì đã quá quen thuộc với cảnh tượng này, hay là vì lý do nào khác, Trần sư huynh không có an ủi đám người đang thất vọng, vung tay áo dẫn mọi người tiến vào thành An Đô.

Vào thành, Lâm Tiểu Mãn cùng những người khác được Trần sư huynh dẫn đến phủ thành chủ, sau đó cho mỗi người bọn họ đăng ký thân phận, nhận ngọc bài, một bộ quần áo màu xám tro, một bản công pháp tu luyện cơ sở kỳ luyện khí, một túi chứa đồ và 100 viên đá lấp lánh, nghe nói gọi là linh châu. Sau đó tất cả đều được sắp xếp đến ở trong một cái làng trong thành tên là làng Nguyệt Hà, giao bọn họ cho thôn trưởng rồi Trần sư huynh quay người rời đi.

Lâm Tiểu Mãn:...... Chuyện này thật quá vô lý!

Trên đường đi, không ai nói cho họ kết cục sẽ ra sao, không ngờ phía sau còn nhiều khổ ải khó khăn chồng chất như vậy phải vượt qua. Chẳng lẽ giờ đây họ đã vàothôn tân thủ?

“Đi thôi, trước tiên dẫn các ngươi đến chỗ ở tạm thời, đợi khi nào các ngươi dẫn khí nhập thể thành công, thì có thể tự mình chọn một căn nhà để ra ở riêng.”

Lúc này, đám người bọn họ, đã sớm chẳng còn chút phấn khích hay kích động nào như lúc ban đầu, chỉ là vẫn chưa muốn từ bỏ ý nghĩ gia nhập Thiên Diễn Tông…

“Vậy chúng ta phải làm thế nào mới có thể gia nhập Thiên Diễn Tông?”

Thôn trưởng quay đầu nhìn bọn họ, cười ha hả nói: “Chúng ta bây giờ chính là đang ở trong Thiên Diễn Tông đấy thôi, chắc trên đường tới các sư huynh đã nói với các ngươi rồi, muốn vào Thiên Diễn Tông trước tiên phải có linh căn, tư cách vào ngoại môn ít nhất cũng phải là tam linh căn, còn các ngươi đều là tứ linh căn hoặc ngũ linh căn.”

Lời này vừa nói ra, trên mặt mọi người đều lộ vẻ ngượng ngùng, cúi đầu xuống.

Họ đều là tứ linh căn, ngũ linh căn, không có tư cách gia nhập ngoại môn.

“Nhưng, nếu các ngươi nếu có thể trong vòng ba năm tăng tu vi lên đến luyện khí tầng bốn, cũng có thể vào ngoại môn, ở trên Linh Sơn tu luyện, đương nhiên, bây giờ điều đầu tiên các ngươi cần làm là phải thành công dẫn khí nhập thể, bước vào cánh cửa tu luyện.”

Thôn trưởng cười ha hả lắc đầu, tứ linh căn, ngũ linh căn muốn trong ba năm tu luyện tới luyện khí tầng bốn, khó khăn biết nhường nào! Bao nhiêu năm nay, trong thành An Đô đã có mấy người có thể vào Linh Sơn tu luyện?

Riêng cái thôn Nguyệt Hà này của hắn, đã hai mươi năm chưa từng có một ai thành công tiến vào ngoại môn.

Mặc kệ người khác nghĩ thế nào, Lâm Tiểu Mãn sau khi vào căn phòng được phân, trước tiên tắm rửa, rồi thoải mái chìm vào giấc ngủ.

Hơn một tháng qua, từ thôn của bọn họ đến thành Phúc Dương, rồi lại đến thành An Đô, cuối cùng lại đặt chân tại một ngôi làng, phiêu bạt mệt mỏi, ai đã từng trải qua sẽ hiểu. Thân thể Lâm Tiểu Mãn bây giờ mới sáu tuổi, sớm đã mệt không chịu nổi.

Ngày hôm sau, Lâm Tiểu Mãn bị tiếng gà gáy chó sủa đánh thức, ngồi bật dậy, ngẩn người một lúc, lúc này mới thu dọn đồ đạc ra cửa đi rửa mặt.

Hôm qua được an bài vào cái viện này trong thôn Nguyệt Hà, nàng liền phát hiện, viện tử rất lớn, vuông vức, nhà cửa san sát, mỗi phòng một người ở, trước khi bọn họ tới, nơi này vẫn có người khác ở, đã có 8 người, thêm 32 người bọn họ, tổng cộng là 40 người.

“Lâm Tiểu Mãn, cuối cùng ngươi cũng dậy rồi, người tu luyện không thể lười biếng thế đâu!”

Đang đứng ngẩn người ở cửa ra vào, Lâm Tiểu Mãn nghe vậy liền quay đầu nhìn lại. Là Lục Hữu Linh, người ở ngay cạnh phòng nàng. Hôm qua khi họ chọn phòng, vì còn rất nhiều phòng trống nên có thể tùy ý chọn. Sau khi nàng chọn căn phòng này, Lục Hữu Linh đã nhanh chóng chọn ngay căn bên cạnh, đúng là người quen.

“Lục Hữu Linh.”

“Đói bụng không? Có bánh bao, cho ngươi, ăn lót dạ trước đã.” Lục Hữu Linh cười hì hì chạy tới, nhét vào tay Lâm Tiểu Mãn một cái bánh bao chay to tướng.

“Mau ăn mau ăn, miễn phí đấy! Thôn trưởng nói, trước khi chúng ta dẫn khí nhập thể thành công, mỗi ngày có thể ăn ba cái bánh bao miễn phí. Đây là ta đã giúp ngươi lấy.”

Lục Hữu Linh kéo ghế nhỏ ngồi xuống cạnh Lâm Tiểu Mãn, miệng luyên thuyên không ngừng. “Sau này ngươi không thể dậy muộn lười biếng như vậy nữa, nếu đến trễ sẽ không còn gì ăn đâu.”

Lâm Tiểu Mãn nghe nói là miễn phí, liền không từ chối nữa, cười cảm ơn, cắn một miếng bánh bao.

“Ưm, ngon quá.”

Cái bánh bao này không giống bất kỳ loại bánh bao nào nàng từng ăn, ngon kinh khủng!

Lục Hữu Linh nhìn chiếc bánh bao trong tay nàng, nuốt nước bọt một cái, gật đầu nói:”Đương nhiên rồi! Đây chính là bánh bao của tu tiên giới, mang linh khí, dĩ nhiên là phải ngon rồi!”

Lâm Tiểu Mãn thấy hắn như vậy, liền chia một nửa bánh bao đưa cho hắn, nói: “Cầm lấy, ngươi cũng ăn đi!”

“Không cần, không cần! Ta ăn rồi, ngươi ăn đi.” Lục Hữu Linh vội vàng xua tay từ chối, nhưng ánh mắt lại cứ dán chặt vào bánh bao không rời.

Lâm Tiểu Mãn buồn cười, “Nhiều thế này ta ăn không hết, ăn đi, ta còn muốn hỏi ngươi cách tu luyện như thế nào nữa nha.”

Nhét nửa cái bánh bao kia vào tay Lục Hữu Linh, Lâm Tiểu Mãn tiếp tục ăn phần của mình.

Lục Hữu Linh lúc này mới vui mừng khôn xiết nhận lấy ăn. Hắn thỏa mãn đến mức mắt nheo lại, sau đó sắc mặt lại lập tức ủ rũ: “Tu luyện á? Chẳng cảm giác được gì cả.”

“Nếu chúng ta cứ mãi không thể dẫn khí nhập thể thì sao?”

Lâm Tiểu Mãn từ khi vào cái làng này, nàng đã không quá kỳ vọng vào chuyện tu luyện. Dĩ nhiên tu thì vẫn phải tu, còn chuyện vào được ngoại môn của Thiên Diễn Tông, xác suất nhỏ như vậy, kiếp trước vật lộn cả đời Lâm Tiểu Mãn quá hiểu những chiêu trò này rồi. Sống tốt hiện tại, làm hết sức mình, mới là cách sống tốt nhất của người bình thường.

Vì vậy, đêm đầu tiên tới thôn Nguyệt Hà, nàng không vội vã tu luyện, mà thuận theo nhu cầu của thân thể, ngủ một giấc đã.

Trước mắt, nàng cần cân nhắc: Thứ nhất, tu luyện, thành công dẫn khí nhập thể. Thứ hai, sinh tồn, thôn Nguyệt Hà sẽ nuôi bọn họ đến khi nào, nhưng chắc chắn không thể nuôi mãi.

Lục Hữu Linh vài miếng đã ăn xong nửa cái bánh bao. “Không thể nào, chúng ta có linh căn, nhất định có thể dẫn khí nhập thể.”

Nhưng mà, ba ngày thành công, một tháng thành công hay ba tháng thành công thì lại khác nhau rất nhiều.

Tuy nhiên, bây giờ không phải lúc nghĩ những điều này. Lâm Tiểu Mãn ăn xong bánh bao, lót dạ xong, đứng dậy vỗ vỗ tay. “Vậy chúng ta cố gắng, tranh thủ sớm dẫn khí nhập thể.”

Lục Hữu Linh gật đầu lia lịa. “Đúng vậy, dẫn khí nhập thể, tiến vào ngoại môn!”

Lâm Tiểu Mãn cũng như hắn, giơ nắm đấm cụng vào tay hắn. “Dẫn khí nhập thể! Vượt qua kỳ thực tập!”

Hai người trở về phòng mình, Lâm Tiểu Mãn ngồi xếp bằng trên giường, mở túi chứa đồ, đổ hết đồ trong đó ra, lấy cuốn công pháp tu luyện luyện khí kỳ trước kia ra xem, trên đó viết: Thiên Nguyên Quyết.

Tên nghe thì rất khí thế, nhưng nội dung công pháp lại cực kỳ đơn giản, chỉ có chín câu, đọc hai lần là thuộc.

Lâm Tiểu Mãn ghi nhớ kỹ pháp quyết, rồi nhắm mắt tĩnh tâm, thầm đọc pháp quyết trong lòng.

Đọc từng câu từng chữ, tĩnh tâm cảm nhận linh khí xung quanh, không biết bao lâu, xung quanh tối sầm lại, nàng chẳng biết gì nữa.


Lời editor: không cut chương ra thấy nó dài kinh khủng thế nên tiến độ ra chương khoảng tầm 1-2 chương/ngày thôi ạ. Ngoài ra thì vì là lần đầu edit nên có sai sót gì mong mọi người thông cảm. Kết cục như thế nào editor cũng chưa rõ vì vừa đọc vừa edit luôn… ૮꒰◞ ˕ ◟ ྀི꒱ა

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play