Lâm Tiểu Mãn vừa hưng phấn vừa tò mò nhìn chiếc mâm tròn trên bàn trước mắt, đây chính là vật có thể kiểm tra linh căn sao?
Nàng, thiên đạo chi tử*, nhân vật chính xuyên không, lát nữa sẽ đo ra linh căn gì đây? Đơn linh căn? Song linh căn? Hay là dị linh căn? Như hệ lôi, hệ băng chẳng hạn.
(Thiên đạo chi tử: con cưng của trời, được ông trời ưu ái,… Vì là văn tiên hiệp, cổ đại nên editor xin phép để nguyên Hán Việt)
Nghĩ đến đây, nàng lại càng thêm kích động!
Có điều, phần kích động này nhanh chóng bị nam thanh niên ngồi phía sau gián đoạn.
“Đặt tay lên trên, tĩnh tâm cảm thụ.”
Lâm Tiểu Mãn không dám lỗ mãng, nghe vậy vội vàng đem tay phải đặt lên mâm tròn, nhẹ nhàng điều chỉnh tâm tình, vừa định cảm nhận thì chiếc mâm tròn đột nhiên bừng sáng với bốn luồng ánh sáng màu sắc khác nhau.
Trừng mắt nhìn, bốn luồng? Nàng tuy không biết điều này đại diện cho cái gì, dù sao mấy người xếp hàng trước nàng cũng chẳng thấy ai phát ra quang mang*, nhưng trong lòng vẫn lóe lên cảm giác không ổn.
(Quang mang: tia sáng tỏa ra bốn phía, vì tiếng việt không có từ nào đồng nghĩa nên editor xin phép giữ nguyên)
“Lâm Tiểu Mãn, cốt linh 6 tuổi, kim mộc thủy thổ, tứ linh căn, hợp cách.”
Lâm Tiểu Mãn ngây người. Thực ra, từ khi biết thế giới này là tu tiên giới, biết mình là người xuyên không, dù sau đó dùng đủ cách thử nghiệm đều không tìm thấy bàn tay vàng gì, nàng vẫn luôn tin mình nhất định có linh căn. Xét cho cùng, đã xuyên qua rồi, nhất định phải là con cưng của trời chứ!
Nàng nghĩ đi nghĩ lại, nào ngờ mình lại là tứ linh căn, nàng có thể là đơn linh căn, song linh căn, dị linh căn, thậm chí là ngũ linh căn chứ? Dù sao cũng có truyện kể về nhân vật chính ban đầu bị chê là phế linh căn ngũ linh căn, rốt cuộc lại phát hiện hóa ra ngũ linh căn mới là mạnh nhất.
Nhưng nàng đều không phải, mà hết lần này tới lần khác lại là tứ linh căn, thứ không cao không thấp, chẳng dở cũng chẳng hay. Trời ạ, sao lại là tứ linh căn chứ?
Lâm Tiểu Mãn theo chỉ dẫn đi đến đội ngũ ít người bên trái, những người ở đây đều là lúc kiểm tra có phát ra quang mang, hẳn là đo ra linh căn.
Mang theo tràn đầy kỳ vọng và ý chí mà đến, giờ đây như bị gáo nước lạnh dội từ đầu đến chân, Lâm Tiểu Mãn thất vọng thấu tim.
“Này, ngươi là mấy linh căn vậy?”
Đột nhiên, bả vai bị người vỗ, Lâm Tiểu Mãn quay đầu nhìn lại, là một cậu bé mập mạp, toàn thân tròn trịa, mặt đầy thịt, mắt gần như bị che khuất, khoảng sáu bảy tuổi.
“Tứ linh căn.”
“Oa! Ta là ngũ linh căn. Ta tên Lục Hữu Linh, ngươi tên gì?”
“Ta tên Lâm Tiểu Mãn.”
“Lâm Tiểu Mãn, ta nhớ rồi. Sau này chúng ta là sư huynh muội đồng môn rồi, vào tông môn, ta sẽ bảo kê ngươi, hì hì.”
Lục Hữu Linh vui vẻ đến nỗi mặt mũi rạng rỡ, lôi kéo Lâm Tiểu Mãn líu lo nói không ngừng, ngược lại khiến Lâm Tiểu Mãn dần vơi đi nỗi thất vọng, rồi dần dần cảm thấy vui vẻ.
Nàng đang buồn phiền cái gì chứ? Giờ nàng đã là người có linh căn, có thể tu luyện rồi mà. Dù thiên phú không đủ, nhưng nỗ lực bù đắp vẫn được.
Có thể tu luyện cơ mà, chuyện tốt như vậy rơi trúng đầu, còn hối hận cái gì?
Hai canh giờ sau, tất cả mọi người đã kiểm tra xong. Lâm Tiểu Mãn nhìn quanh một vòng, phát hiện người có linh căn chỉ vỏn vẹn 36 người. Phải biết nguyên cả quảng trường này lúc đầu đứng chật ních người, ít nhất cũng hơn nghìn, thậm chí có thể hơn vạn, vậy mà cuối cùng chỉ có 36 người đo ra có linh căn.
Lúc này, một nam tử trẻ tuổi mặc áo bào màu xanh nhạt đi tới, thần sắc lãnh đạm, chẳng thèm liếc nhìn bọn họ, nhàn nhạt hỏi thanh y nam tử đã kiểm tra linh căn cho Lâm Tiểu Mãn lúc nãy một câu:
“Xong hết rồi?”
“Đúng vậy, Vương sư huynh.”
“Đi, lập tức xuất phát.”
Vương sư huynh nhíu mày nhìn đám người Lâm Tiểu Mãn, hắn năm nay đúng là không may, chẳng gặp được ai thiên phú tốt.
“Vâng.”
Nói rồi, chỉ thấy vị Vương sư huynh kia tiện tay vung lên, một thanh đại kiếm khổng lồ lập tức xuất hiện dưới chân hắn, khiến đám người không khỏi trầm trồ.
“Từng người đi lên, bốn người ngồi một hàng, người phía sau theo sát.”
Vị thanh y nam tử kia cùng mấy người khác mặc đồ giống hắn thúc giục Lâm Tiểu Mãn và mọi người lên trên thân kiếm lớn kia ngồi xuống.
“Tiên nhân, tiểu nhân có thể từ biệt cha một tiếng được không?”
Có người sững sờ, không ngờ phải đi nhanh vậy, liền cất tiếng hỏi.
Vị Vương sư huynh kia trông có vẻ khó tính, nhưng vị Trần sư huynh mặc áo xanh đã kiểm tra cho Lâm Tiểu Mãn lại tỏ ra ôn hòa kiên nhẫn hơn nhiều.
“Ta không phải tiên nhân. Các ngươi đều là người đã đo ra linh căn, nay nhập môn Thiên Diễn tông, sau này chính là đồng môn. Ta họ Trần, các ngươi gọi ta Trần sư huynh là được.”
Trần sư huynh vừa nói vừa không chậm trễ đưa mọi người an bài ngồi ổn thỏa trên đại kiếm.
“Nhập tiên môn, về sau tạm thời phải đoạn tuyệt nhân duyên trần tục. Gia đình các ngươi nhờ các ngươi đo ra linh căn, đã nhận được một phần ban thưởng hậu hĩnh, không cần lo lắng.”
Nhìn đám người chỉ lớn hơn trẻ con một chút, hắn dừng một chút lại nói: “Bọn họ có lẽ đang đợi ở cổng vào quảng trường, lát nữa các ngươi có thể nhìn xuống.”
Lâm Tiểu Mãn nghe vậy vội vàng ngoảnh đầu nhìn ra ngoài, may mắn nàng vừa ngồi ở mép, quay đầu liền nhìn thấy trưởng thôn và một đoàn người đang đứng ở cổng quảng trường.
“Tiểu Mãn, giỏi lắm!”
Thấy nàng nhìn sang, Lâm Mậu Đống hưng phấn vẫy tay la lớn. Những đứa trẻ cùng làng khác đến kiểm tra tuy không đo ra linh căn, nhưng giờ mỗi đứa đều cầm một cái bánh bao thịt trắng phau, đang ăn ngon lành, vừa vui vẻ vẫy tay về phía nàng.
Lúc này, xung quanh đại kiếm đã nổi gió, đây là sắp xuất phát.
Lâm Tiểu Mãn vội vẫy tay về phía họ. Chỉ một khắc sau, nàng cảm thấy mất trọng lượng, quảng trường cùng mọi người nơi đó, thậm chí cả tòa thành thị, nhanh chóng thu nhỏ rồi biến mất khỏi tầm mắt.
Dù thời gian ở thôn Tiểu Hà của nàng không dài, nhưng mọi người đều đối xử rất tốt với nàng, trưởng thôn cũng rất tốt. May mà lần này nàng đo ra linh căn, làng sẽ nhận được một phần thưởng hậu hĩnh. Trên đường đi, nàng đã nghe trưởng thôn nói, Thiên Diễn tông sẽ thưởng cho làng 100 lượng bạc.
Nàng nhớ rõ, ở thời đại này, mua một cái bánh bao thịt chỉ mất 2 đồng, 100 lượng bạc đủ để dân làng sống no đủ một thời gian dài.
Nỗi buồn ly biệt trong lòng những đứa trẻ bình thường cũng chẳng đọng lại lâu. Trên đường, bọn họ nhanh chóng bị sự kinh ngạc khi bay trên không thu hút sự chú ý. Ngay cả Lâm Tiểu Mãn cũng không khỏi tò mò nhìn xuống.
Cảnh vật phía dưới lướt qua nhanh chóng khiến Lâm Tiểu Mãn cảm thán: Đây chính là đằng vân giá vũ* ư? Tương lai nàng cũng sẽ được như vậy sao?
(Đằng vân giá vũ: [nhân vật trong truyện thần thoại] cưỡi mây, cưỡi mưa mà đi trên không)
Nghĩ đến đây, cảm thấy thật tuyệt!
Không biết bao lâu sau, bọn họ cuối cùng dừng lại trước một tòa thành trì to lớn hùng vĩ.
“Từ hàng thứ hai trở về sau, tất cả xuống đi.”
Vị Trần sư huynh kia dẫn đầu nhảy xuống. Lâm Tiểu Mãn và mọi người sững sờ, vội vàng đứng dậy đi theo. Quay đầu nhìn lên, phát hiện vị Vương sư huynh kia đã mang theo những người còn lại bay đi mất.
“Trần sư huynh, tại sao chúng ta ở đây, còn họ thì không?”
Có người thấy vậy, nhịn không được hỏi.
Trần sư huynh cười cười: “Bọn họ phải vào sơn môn tham gia khảo nghiệm. Các ngươi về sau sẽ ở lại thành An Đô này. Thành An Đô cũng là phường thị của Thiên Diễn tông ta, nơi đây đều là thân quyến của tông môn hoặc là đệ tử dự bị.”
Dừng một chút, hắn tiếp tục: “Thiên Diễn tông muốn vào ngoại môn, ít nhất phải có thiên phú tam linh căn. Tứ linh căn, ngũ linh căn cần trước tiên ở lại thành An Đô tu luyện. Nếu trong vòng ba năm có thể đạt đến luyện khí trung kỳ, thì có thể vào ngoại môn tông môn tiếp tục tu luyện.”
Editor: chương này không cut nên dài quá trời (╥﹏╥)