Giữa trưa, mặt trời chói chang, cái nóng mùa hè khiến người ta đổ mồ hôi đầm đìa, ánh nắng gay gắt làm người ta không mở nổi mắt.

Thế nhưng, vào lúc này, dân làng Tiểu Hà đều chạy ra khỏi nhà, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời rực rỡ.

Trước cửa một căn nhà tranh xiêu vẹo, một bé gái gầy gò khoảng sáu tuổi giơ hai tay che trán, ngước nhìn hai luồng sáng tím đỏ trên bầu trời va chạm vào nhau, tạo ra những tia lửa lộng lẫy, đến mức há hốc miệng vì kinh ngạc.

“Trưởng thôn gia gia, đó là gì vậy?”

Hai luồng sáng trên trời nhanh chóng bay xa, một lúc lâu sau Lâm Tiểu Mãn mới tìm lại được giọng nói của mình, hạ tay xuống đầy lưu luyến, rồi kích động quay sang hỏi ông lão bên cạnh.

Nàng nghe được tiếng bàn tán của dân làng xung quanh — đó là tiên nhân, là thần tiên! Vậy chẳng phải thế giới này là tu tiên giới sao?!

Đôi mắt Lâm Tiểu Mãn tràn đầy mong đợi, chờ trưởng thôn cho nàng một câu trả lời chắc chắn.

“Tiên nhân, là thần tiên đấy.”

Lâm Tiểu Mãn phấn khích đến mức suýt nhảy cẫng lên—thật sự là thế giới tu tiên!

Cuối cùng, cuối cùng cũng đến lượt nàng rồi sao?!

Nàng đã xuyên đến thế giới này được sáu năm. Những năm đầu sống trong mơ hồ, mãi đến một năm trước, sau khi người ông yêu thương nàng hết mực qua đời, nàng mới "tỉnh táo" lại và nhận ra rằng mình đã sống hai kiếp. Ở kiếp trước, nàng là một lập trình viên làm việc quần quật 996*, cuối cùng kiệt sức mà đột tử ngay tại bàn làm việc.

996*: chế độ làm việc bắt đầu từ 9h sáng đến 9h tối, mỗi tuần 6 ngày, từ thứ 2 đến thứ 7, chỉ nghỉ chủ nhật.

Không ngờ, sau khi chết nàng không xuống địa phủ đầu thai, mà lại xuyên đến một thế giới gọi là Hạ Triều, trở thành một người dân làng Tiểu Hà chính gốc. Cả hai kiếp cộng lại, nàng đều là cô nhi. Kiếp trước, nàng được một người tốt nhận nuôi từ cô nhi viện, còn kiếp này, ngay từ khi sinh ra, nàng chưa từng thấy cha mẹ mình. Người đầu tiên nàng nhìn thấy chính là ông nội hiền từ, tiếc rằng ông đã qua đời một năm trước.

Suốt một năm qua, Lâm Tiểu Mãn cứ nghĩ rằng mình đã bước vào kịch bản "trồng trọt làm ruộng". Kiếp trước làm dân công sở, ba bữa toàn đồ ăn chế biến sẵn, hít thở bầu không khí ô nhiễm nặng nề của thành phố, nàng đã sớm có ước mơ về cuộc sống điền viên. Giờ đây xuyên đến một ngôi làng nhỏ được núi rừng bao bọc tứ phía, có thể xem như ước mơ đã thành hiện thực.

Nhưng không ngờ, nàng lại có thêm một ước mơ thứ hai!

Ai mà chưa từng mơ ước một ngày nào đó có thể bay lên trời, lặn xuống biển, tự do phiêu du khắp chốn? Ai mà chưa từng mơ ước một ngày nào đó có thể vung tay tung pháp thuật, mạnh mẽ bá đạo? Ai mà không muốn có sức khỏe dẻo dai, không bệnh tật đau đớn, sống lâu trăm tuổi?!

Lâm Tiểu Mãn nắm chặt tay trưởng thôn: “Trưởng thôn gia gia, làm sao để trở thành thần tiên? Phải kiểm tra linh căn đúng không? Cháu có thể kiểm tra không?”

Trong tiểu thuyết hay phim truyền hình, chẳng phải thế giới tu tiên luôn có chuyện kiểm tra linh căn sao? Nữ chính xuyên không đến, liền trở thành con cưng của thiên đạo, sở hữu bàn tay vàng siêu to khổng lồ. Đường đi tuy gian nan trắc trở, nhưng cuối cùng chắc chắn sẽ không chết, nếu không thì chẳng phải sẽ hết phim luôn sao?!

Trưởng thôn Lâm Mậu Đống ngạc nhiên nhìn nàng: “Hả? Tiểu Mãn, sao cháu biết chuyện này?”

Tim Lâm Tiểu Mãn giật thót một cái, mắt đảo quanh một vòng: “Ông nội đã kể cho cháu nghe.”

Lâm Mậu Đống chỉ ngạc nhiên một chút rồi không truy hỏi nữa. Nghe nàng nhắc đến ông nội, sắc mặt ông lập tức ảm đạm, trong mắt thoáng qua một tia hoài niệm.

“Vậy thì không có gì lạ. Ông nội cháu hồi trẻ cũng không chịu ngồi yên, từng nói muốn làm thần tiên, chạy ra ngoài tìm tiên sơn bái sư nhập môn. Tiếc là ông ấy không tìm thấy.”

“Wow, hóa ra ông nội cháu cũng muốn làm thần tiên sao?”

Lâm Mậu Đống nghe vậy thì cười sảng khoái hai tiếng: “Ha ha ha, trên đời này ai mà chẳng muốn thành thần tiên chứ? Đáng tiếc, chúng ta chỉ là những người phàm không có linh căn.”

“Trưởng thôn gia gia, cháu thì sao? Cháu có được không?”

Chắc chắn là được chứ! Nàng là người xuyên không mà! Theo công thức trong tiểu thuyết, nàng nhất định có linh căn, hơn nữa còn có bàn tay vàng nữa! Nhưng mà bàn tay vàng của nàng là gì nhỉ? Nghĩ đến đây, nàng không khỏi mong chờ!

Lâm Mậu Đống cúi đầu nhìn cô bé nhỏ nhắn trước mặt, trong mắt tràn đầy mong đợi và háo hức. Ông bất giác thở dài một tiếng, như nhìn thấy hình ảnh của chính mình mấy chục năm về trước—hồi đó, bọn trẻ con trong làng cũng từng nhìn thấy thần tiên bay qua bầu trời, rồi ao ước một ngày nào đó mình cũng có thể bay lên trời cao.

----------------------------------------------------------------

Lời editor: Đang phân vân nên để xưng hô nu9 là "cô" hay "nàng" và bảnh quyết định chơi random, kết quả là trúng "nàng" mất rồi ^^
 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play