"Sao ta lại đếm thấy hai cái nhỉ?"
"Không đúng, là ba cái."
Diệu khẽ động đôi tai, nhưng mặc kệ lời bàn tán của tộc nhân, nghe tai này rồi lại lọt tai kia.
Thoạt nhìn hắn có vẻ thư thái, nhưng thực chất vẫn luôn chú ý đến động tĩnh của Bạch Nguyên, kẻ đang được hắn giấu đi. Nhịp thở của hắn nhẹ nhàng, trái tim đập cùng một nhịp với chú bạch lang nhỏ bé trong lòng.
Diệu khép mắt, ôm chặt lấy Bạch Nguyên, trong lòng vẫn còn sợ hãi.
Tư tế gì chứ, Nguyên vẫn còn nhỏ, còn quá sớm để nghĩ đến chuyện đó.
Nhưng việc hắn đã hoàn toàn hồi phục có nghĩa là A Nguyên sẽ không còn chỉ biết nằm lì một chỗ cả ngày như trước nữa. Lời bói toán cuối cùng của lão tư tế trước khi qua đời đã ứng nghiệm.
Hắn A Nguyên, cuối cùng cũng khỏe lại.
---
Sơn động rộng hàng chục trượng, trên vách đá chi chít dấu vết của móng vuốt.
Những con sói nằm rải rác trên mặt đất, có con thì kê đầu lên nhau, có con thì vùi mình vào lớp lông mềm mại của đồng loại.
Mùa đông ở Đại Hoang khắc nghiệt, và đây chính là cách duy nhất để bọn họ giữ ấm cho nhau.
Giờ phút này, mỗi con sói đều vui mừng mà há miệng cười.
Nguyên đã khỏe, nhất định là nhờ Thần Thú phù hộ!
Sau cơn phấn khích, những con hắc lang lại dần trở về trạng thái yên tĩnh. Mùa đông dài lạnh giá, phần lớn thời gian bọn chúng chỉ ngủ để bảo tồn năng lượng. Nhưng lúc này, từng cái bụng bắt đầu réo lên vì đói.
Không hẹn mà cùng, bọn chúng đồng loạt ánh mắt về phía lỗ nhỏ nằm sâu nhất trong sơn động.
Nuốt nước miếng, khép miệng lại, rồi vùi đầu ngủ tiếp.
Ngủ rồi thì sẽ không thấy đói nữa.
---
Mùa đông ở Đại Hoang vô cùng khắc nghiệt, thức ăn lại càng khan hiếm.Giờ phút này, mỗi con sói đều vui mừng mà há miệng cười.
Nguyên đã khỏe, nhất định là nhờ Thần Thú phù hộ!
Sau cơn phấn khích, những con hắc lang lại dần trở về trạng thái yên tĩnh. Mùa đông dài lạnh giá, phần lớn thời gian bọn chúng chỉ ngủ để bảo tồn năng lượng. Nhưng lúc này, từng cái bụng bắt đầu réo lên vì đói.
Không hẹn mà cùng, bọn chúng đồng loạt hướng ánh mắt về phía lỗ nhỏ nằm sâu nhất trong sơn động.
Nuốt nước miếng, khép miệng lại, rồi vùi đầu ngủ tiếp.
Ngủ rồi thì sẽ không thấy đói nữa.
---
Mùa đông ở Đại Hoang vô cùng khắc nghiệt, thức ăn lại càng khan hiếm. Lương thực tích trữ từ mùa thu, đến giờ cũng chỉ đủ để miễn cưỡng cầm cự.
Những ngày trước, để chống lại kẻ địch bên ngoài, các lang thú nhân trẻ khỏe đều được ăn no trước khi ra trận. Nay dưỡng thương, bộ lạc lại càng phải ưu tiên phần ăn của họ để nhanh chóng hồi phục.
Nhưng chính vì thế, nguồn thức ăn trong bộ lạc ngày càng cạn kiệt.
Những năm trước, thức ăn mùa đông vẫn có thể cầm cự, nhưng mùa đông năm nay có lẽ sẽ vô cùng gian nan.
Tất cả đều ôm bụng, nằm yên, tự nhủ—lần này, nhất định phải mơ thấy một giấc mộng đẹp!
Bạch Nguyên lần nữa tỉnh lại, phát hiện bên ngoài sơn động đã tối đen, chỉ còn khe hở nhỏ bị tuyết phủ kín.
Hắn khẽ cử động, nhận ra trên người không biết từ khi nào đã được khoác một lớp da thú dày. Ngồi dậy, lớp da thú nặng nề trượt xuống từng tầng, cuộn lại như một quả trứng nhỏ.
Chỗ hắn nằm rất mềm mại.
Vừa ngẩng đầu lên, liền chạm phải ánh mắt của Diệu. Tim Bạch Nguyên giật thót.
Phản ứng lại, hắn mới nhớ ra bản thân đã biến thành sói.
Thở phào một hơi, hắn run rẩy đôi tai, cẩn thận quan sát xung quanh.
Hắn vẫn đang nằm giữa hai chân trước của đại hắc lang. Dưới thân là lớp da thú dày, xung quanh đều là bộ lông đen tuyền, giống như được bao bọc trong một cái tổ ấm áp.
Dù cơ thể hắn đã có bộ lông dày chắc, nhưng không biết có phải do ảnh hưởng từ kiếp trước hay không, hắn vẫn thấy lạnh buốt.
Lặng lẽ liếc nhìn hắc lang dường như đang ngủ, Bạch Nguyên do dự một lúc, nhưng cuối cùng không chịu nổi cái lạnh. Đôi tai nhỏ đỏ ửng lén lút chui vào lớp lông ấm áp trước ngực Diệu.
Đúng lúc đó, ánh mắt hắc lang rơi xuống người hắn.
Móng vuốt Bạch Nguyên cứng đờ, nhưng nhanh chóng ngẩng đầu lên, ngoan ngoãn nở một nụ cười với Diệu.
Diệu khẽ nhấc móng vuốt, kéo hắn đến sát cổ mình, hào phóng để hắn sưởi ấm.
Trong mắt Bạch Nguyên hiện lên ý cười. Khẽ liếc sang một bên, hắn phát hiện có một con đại lang khác nằm gần đó, đôi mắt hổ phách mang theo vẻ tò mò.
Hắn nghiêng đầu, định nhìn kỹ hơn.
Nhưng ngay sau đó, một móng vuốt to lớn của hắc lang đã chặn tầm nhìn của hắn lại.
"Bên ngoài rất lạnh." Diệu kéo một tấm da lông khác phủ lên người Bạch Nguyên, thuần thục cuốn hắn lại thành một cục tròn trắng muốt.
"A Nguyên, ăn đi."
Bạch Nguyên cúi đầu, thấy Diệu dùng chóp mũi đẩy tới một vật đen tuyền, nhăn nheo giống như một quả hồ đào đã nướng chín.
"Quả tử?" Bạch Nguyên khó khăn thò móng vuốt ra khỏi lớp da thú, chạm vào vật đó.
Móng vuốt sói linh hoạt hơn Bạch Nguyên tưởng. Hắn có thể nâng quả tử lên chẳng khác gì dùng tay.
Thấy hắn nhận lấy, Diệu liền cắn đứt từng đoạn rễ cỏ trắng, chậm rãi nhai nuốt.
Chẳng bao lâu, trong hang động vang lên âm thanh “răng rắc” của cả bầy đang ăn cỏ.
Nghe giống như tiếng gỗ mục gãy vụn, khô khốc, chẳng có chút nước nào.
Bạch Nguyên đã đói từ lâu, nhưng vẫn chưa vội ăn ngay mà chỉ cầm quả tử lên quan sát.
Quả tử tròn trịa, phần móng vuốt hắn đặt lên chạm phải lớp vỏ rắn chắc. Nó nhẹ bẫng, chẳng khác gì một khúc gỗ nhỏ dùng làm cầu lăn. Bề mặt lạnh lẽo, có vẻ như từng bị vùi lăn trong tuyết.
Hắn ghé mũi ngửi thử, có một mùi thơm thanh nhẹ, nhưng có lẽ để quá lâu nên lại mang theo chút hương vị của khoai lang héo.
Lớp vỏ ngoài cứng rắn, hắn thử thăm dò cắn một miếng.
“Răng rắc ——”
Cả hang động lập tức có vài đôi mắt quay sang nhìn hắn.
Mấy con sói đang nhai dở lập tức dừng lại, bộ lông xù lên, đôi mắt mở to tròn.
Nhìn thấy dáng vẻ ngơ ngác của Bạch Nguyên, bọn họ đều dựng tai lên, ánh mắt đầy yêu thích.
Nguyên ngoan quá.
Vừa nhai vừa suy nghĩ, bọn họ thầm nhận xét: Nhìn kìa, đúng là con nít, còn nghịch cả đồ ăn.
---
Bạch Nguyên cảm giác như mình đang nhai mía vậy.
Giòn, nhưng nhiều xơ.
Hương vị giống như loại lê dại, hạt lớn, nhai xong để lại cảm giác khô khốc trong miệng, lại thêm mấy hạt nhỏ vướng lại.
May mà răng hắn bây giờ tốt hơn trước rất nhiều, vẫn có thể ăn được.
Sau khi nghiên cứu xong quả tử, ánh mắt hắn lại dán chặt vào đám rễ cỏ mà Diệu đang gặm.
"A Nguyên không ăn được đâu."
Diệu luôn để ý hắn, thấy ánh mắt hắn chăm chú nhìn thứ trong miệng mình, liền biết ngay hắn đang có ý định gì.
Diệu lập tức ngậm chặt miệng, nuốt xuống một ngụm lớn.
Nhưng Bạch Nguyên nhanh tay lẹ mắt, duỗi trảo ra, giật lấy một đoạn rễ cỏ từ miệng hắn.
Vừa cắn một miếng, mặt hắn lập tức nhăn nhó.
Diệu thong thả nhai rồi nuốt xuống, sau đó lo lắng gác đầu lên vai Bạch Nguyên, nhẹ giọng khuyên:
"Không ăn được đâu, A Nguyên ăn quả tử đi."
Bạch Nguyên cố gắng nuốt xuống.
Chẳng phải đây là sói ăn cỏ hay sao?
Vị đắng chát tràn khắp đầu lưỡi, còn lan lên tận mũi. Vì để quá lâu, hương vị đã chẳng còn tươi ngon gì nữa, có lẽ lúc mới hái còn khó ăn hơn.
Hắn nhìn lại đoạn rễ cỏ mình vừa ăn, rồi lại nhìn đám sói xung quanh đang nhai thảo căn.
Bi phẫn vô cùng, hắn cúi đầu cắn một miếng thật to vào quả tử trong tay, rồi nhét nửa còn lại vào miệng Diệu.
Nuốt xong rồi mới giật mình nhận ra… đây là thứ mình vừa ăn dở.
Hắn chớp mắt, thấy Diệu vẫn chưa ăn, lập tức dùng hai móng vuốt ấn lên miệng sói lớn.
Còn quan trọng gì nữa chứ? Trước đây không phải "chính mình" cũng ăn không hết thì toàn bộ đều để Diệu giải quyết sao?
Kỳ lạ thật, hắn lại chẳng thấy có gì khác biệt giữa mình bây giờ và "chính mình" trước đây.
Tiếp nhận việc bản thân đã trở thành một con sói lại vô cùng dễ dàng.
Bạch Nguyên thầm nghĩ: Chắc là do ngủ một giấc, trong mơ bị đồng hóa rồi?
Suy nghĩ ấy chỉ thoáng qua trong chốc lát, rồi nhanh chóng bị hắn vứt ra sau đầu.
Bạch Nguyên ho nhẹ một tiếng, thu trảo lại, đầu mũi ươn ướt khiến hắn có chút lúng túng.
Để che giấu sự mất tự nhiên, hắn quay đầu đi, cố chấp nói:
"Ăn đi."
Diệu vẫn không nhúc nhích.
"Ăn!" Bạch Nguyên mạnh mẽ ra lệnh.
Diệu trầm mặc nhìn hắn, trong đôi mắt xám thoáng qua vẻ bất đắc dĩ.
"Ngươi ăn không đủ."
Một ngày chỉ có một phần thịt đông, một chút thảo căn và quả dại. Đối với một con sói lớn trong bộ lạc mà nói, chỉ đủ để bụng không bị hành hạ.
Bạch Nguyên đẩy nhánh thảo căn bên cạnh tới.
"Không thể để ngươi toàn ăn cỏ, một người một nửa."
Diệu do dự.
"Không ăn, ta đi đấy."
Lời vừa dứt, tất cả bầy sói đều đồng loạt đứng dậy, căng thẳng nhìn hắn.
Trong chớp mắt, cửa động đã bị lấp kín.
Thảo đã đến.
Hắn ngồi xổm xuống bên cạnh Bạch Nguyên, chăm chú quan sát sắc mặt của hắn.
Hắn đã muốn nhìn từ lâu, nhưng Bạch Nguyên luôn tránh né. Lần này bắt được cơ hội, hắn nhất định phải nhìn cho rõ.
Thấy Bạch Nguyên có tinh thần, Thảo mới nhẹ nhõm thở ra, vẫy vẫy cái đuôi đen trụi lông vì bị cắn, rồi trở lại chỗ cũ.
Ngay sau đó, một bàn chân to đè lên bụng Bạch Nguyên, kéo hắn vào trong đống lông ấm áp.
Bạch Nguyên còn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, đã nghe thấy giọng nói trầm thấp của Diệu vang lên:
"Không được đi."
"Dám đi, ta đánh gãy chân."
"Không thể đánh gãy!"
"Nhưng Nguyên vừa nói muốn đi."
"Nhưng… nhưng cũng không thể đánh gãy mà..."