Chương 1 edit : Ngọc Trúc 

Đêm giao thừa.

Ánh sáng huỳnh quang chiếu rọi khắp căn nhà, không khí ấm áp, dễ chịu.

Bạch Nguyên mặc bộ áo lông mềm mại màu nhạt, đôi dép lê bằng lông thú, đôi tai cáo nhỏ trên đầu cũng hơi run rẩy theo bước đi của hắn.

So với sự náo nhiệt của các gia đình trên dưới lầu, gia đình Bạch Nguyên có vẻ yên tĩnh hơn.

Hắn đặt miếng cá kho cuối cùng lên bàn.

Trên bàn là món canh gà hầm bổ dưỡng, nước dùng màu vàng kim óng ánh; cá kho chua ngọt, mùi thơm ngào ngạt khiến dạ dày kêu réo vì đói; còn có nồi bao thịt, rau xào xanh thơm ngậy, hơi nóng bốc lên...

Bạch Nguyên nhìn đầy bàn món ăn ngon, trên mặt hiện rõ nụ cười vui vẻ.

Ngón tay của hắn nhẹ nhàng chạm vào bàn, bên cạnh là bình hoa mai đỏ, và tiếng cười đùa của những đứa trẻ trên lầu vọng xuống. Bạch Nguyên khẽ cong khóe miệng.

Tết Nguyên Đán thật vui vẻ.

Đang chuẩn bị kéo ghế ngồi, hắn nhìn qua lại đầy bàn thức ăn, lẩm bẩm: "Có món ăn ngon như vậy, làm sao có thể thiếu rượu được chứ."

Hắn đứng dậy, trên mặt còn chưa kịp thu lại nụ cười, lại một chân không cẩn thận dẫm phải hư không.

Trời đất quay cuồng, hàn khí xộc thẳng vào mặt.

Bạch Nguyên kinh hãi thốt lên, rồi lập tức nhíu mày, cố gắng kiềm chế cảm giác khó chịu trong dạ dày như sóng biển gầm thét.

Một lúc sau, gió lạnh buốt giá ào tới, hơi lạnh tràn vào mũi, khiến cảm giác buồn nôn bị đè nén xuống. Nhưng cảnh vật xung quanh vẫn không thay đổi.

Bạch Nguyên khẽ rung động mi mắt dài, ánh mắt chăm chú nhìn.

Trước mắt là những cây cối cao lớn che kín bầu trời, ánh trăng bạc mờ ảo. Tuyết rơi dày đặc, cảnh vật như bước vào một thế giới cổ tích, mơ màng và huyền bí.

Tuy nhiên, những cây cối đó vẫn không ngừng lùi lại phía sau, gió lạnh cắt da cắt thịt thổi qua, khiến mặt hắn như đông cứng lại.

Bạch Nguyên cảm thấy lạnh thấu xương, trời vào đông mà ra ngoài thì dễ bị cảm lạnh.

Hắn cố gắng vùng vẫy, chỉ mong có thể từ "giấc mộng" tỉnh lại, trở về với căn phòng ấm áp, với đứa bé đáng yêu của mình.

Bất chợt, hắn chú ý thấy một đôi móng vuốt dày đang múa may trước mặt.

Hắn động đậy, đôi móng vuốt dày cũng theo đó mà nhúc nhích.

“A, ngao ô ——”

“Ngao ô?”

Hắn là ai!

Hắn ở đâu!

Hắn sao lại phát ra âm thanh này?!

“Ngô.” Cảm giác nóng bừng từ cổ lan ra, mang theo một lực vô hình không thể cản lại, khiến hắn cảm thấy như có gì đó lắc lư và ép xuống.

Bạch Nguyên cảm thấy đầu mình như muốn nổ tung, vô thức cuộn tròn tay chân lại.

Toàn thân hắn phủ đầy lông trắng, đón nhận tuyết rơi. Chỉ trong chốc lát, tuyết đã phủ kín, tạo thành một lớp dày như bột gạo.

Giữa màn tuyết trắng mờ ảo, một con hắc lang lớn, mạnh mẽ, bốn chân cứng cáp, mắt xám đầy vẻ lo lắng, đang lao nhanh về phía trước.

Trong miệng nó ngậm một con tiểu bạch lang cuộn tròn, giữ chắc. Con bạch lang nhỏ này chỉ bằng một nửa kích thước của hắc lang, trông có vẻ uể oải, run rẩy như sợ lạnh.

“Lãnh……”

Bạch Nguyên cố gắng bảo vệ bụng mình, mới từ không khí ấm áp trong phòng bước ra ngoài, nhưng giờ lại phải đối mặt với vùng đất tuyết lạnh lẽo, rừng rậm, hắn chưa kịp thích ứng đã cảm thấy đầu óc bắt đầu mơ hồ.

Hắc lang dừng lại một chút, rồi lại gần, cúi xuống chạm vào cổ bạch lang, phát ra âm thanh thấp “Ô” như để an ủi. Ngay sau đó, nó tiếp tục chạy nhanh hơn.

Tuyết bị đè ép, nhanh chóng biến mất dưới tầm mắt, lùi lại phía sau.

Hông của hắn đôi khi va vào mặt tuyết mềm mại, cảm giác nhẹ nhàng, mát lạnh khiến Bạch Nguyên giật mình, suýt nữa rụt lại thành một quả cầu bông.

“Ngô.” Đừng nhúc nhích. Âm thanh trầm thấp phát ra từ cổ, như thể truyền khắp cơ thể hắn.

Bạch Nguyên chợt tỉnh lại trong khoảnh khắc.

“Diệu! Diệu đã trở lại!”
Trong nền tuyết trắng, những chấm đen không ngừng tiến lại gần. Bạch Nguyên mở mắt, cố gắng nhìn xuyên qua trận đại tuyết dày đặc như lông ngỗng.

Chỉ trong chốc lát, hắn đã nổi da gà khắp người.

"Sói!!"

Lông tơ trên người Bạch Nguyên dựng đứng, hắn ra sức giãy giụa dữ dội hơn. Thấy hắn lại vùng vẫy, con sói đen đang ngậm hắn—Diệu—chỉ có thể chậm lại tốc độ.

Nhưng trong nháy mắt, những chấm đen kia đã tới sát bên.

Những móng vuốt khổng lồ, những chiếc mõm dài, bộ lông phủ đầy tuyết và sương giá, đôi tai nhọn dựng đứng cao vút. Chiếc đuôi to rũ xuống...

Bạch Nguyên cứng đờ, cổ cứng ngắc ngẩng lên, ánh mắt đờ đẫn.

Những con sói thật lớn!

Mắt hắn trợn trắng, ngất lịm.

Ba con sói đen, hình thể to lớn như những ngọn tiểu sơn. Chúng giẫm lên nền tuyết dày, móng vuốt lún xuống, tuyết phủ cao đến tận ngực, trông như thể chúng đang phục xuống giữa nền tuyết trắng.

"Diệu, ngươi tìm được Nguyên!" Một giọng nói cất lên, hơi thở nóng hổi hòa lẫn vào không khí lạnh giá.

"Ừm."

Diệu có thân hình còn lớn hơn ba con sói đen trước mặt một chút, gần bằng một con hổ trưởng thành. Lúc này, bộ lông của hắn đã phủ một lớp tuyết dày, có thể đoán được hắn đã ở ngoài trời lạnh bao lâu.

Cảm nhận được tiểu lang trong miệng không còn động đậy, ánh mắt Diệu lóe lên vẻ lo lắng.

“Ngô?” A Nguyên?

“Nha!” Con sói đen nhỏ Thụ, với đôi tai nhọn và hai đốm lông trắng, cẩn thận dùng móng vuốt chạm nhẹ vào tiểu bạch lang đang bị ngậm. “Không nhúc nhích!”

“!!!”

Sắc mặt Diệu đột nhiên biến đổi, lập tức sải chân lao thẳng về phía sơn động.

Ba con sói phía sau cũng tức tốc đuổi theo.

Bông tuyết bay tán loạn dưới những bước chân mạnh mẽ của bầy sói, bộ lông rũ đầy tuyết bị gió cuốn tung. Tiếng xé gió sắc bén như mũi tên lao vút, làm chấn động những tán cây tuyết phủ. Cả Lang Sơn, nơi bầy sói trưởng thành đã canh giữ suốt một ngày một đêm, đều lập tức cảnh giác.

Khi băng qua lớp tuyết phủ dưới chân núi, bầy sói đen đột ngột phanh gấp, rẽ ngoặt vào sườn núi chắn gió, rồi nhảy vọt vào một hang động đã bị tuyết lấp một nửa.

Mùi máu tươi xộc thẳng vào mũi.

Diệu lặng lẽ quét mắt đếm số lượng sói trong hang. Sau đó, giữa ánh mắt kinh ngạc và vui mừng của hàng chục con sói, hắn áp sát bên đống lửa, chọn một khoảng trống rồi nằm xuống.

Diệu đặt tiểu bạch lang lên trước ngực mình.

"Diệu đã trở lại!"

"Nguyên tìm được rồi!"

Trong sơn động vang lên những tiếng xột xoạt, bầy sói kích động nhưng vẫn mang theo áp lực căng thẳng.

Diệu cúi xuống, nhẹ nhàng cọ cọ vào tiểu bạch lang giữa hai cẳng chân mình, nhanh chóng liếm sạch lớp tuyết bám trên bộ lông mềm mại của hắn. Ánh lửa bập bùng phản chiếu lên thân hình nhỏ bé kia. Ngoại trừ nhịp thở yếu ớt nơi lồng ngực, hắn không có bất kỳ phản ứng nào khác.

Bầy sói vừa rồi còn kích động, lập tức im lặng khi nhận ra tình trạng của bạch lang.

Lại có vài tiếng động nhỏ, ba con sói đen lớn vừa ở bên ngoài cũng lần lượt bước vào hang. Chúng run run rũ sạch tuyết khỏi bộ lông, rồi tùy tiện tìm chỗ nằm xuống. Giống như những con sói lớn tuổi khác trong hang, ánh mắt bọn chúng đồng loạt dán chặt vào bạch lang trước mặt Diệu.


---

Hai ngày trước, Hắc Trảo bộ lạc đã huy động toàn bộ chiến sĩ thú nhân mở cuộc tập kích.

Trận chiến ấy kéo dài suốt một đêm.

Dù cuối cùng giành được chiến thắng, nhưng hầu hết thú nhân trong bộ lạc đều bị thương. Tệ hơn, lũ đáng chết của Hắc Trảo bộ lạc còn nhân lúc hỗn loạn mang Nguyên đi mất.

Nguyên chỉ là một ấu tể nhỏ bé, thế mà lại bị bỏ rơi ngoài trời đầy tuyết suốt ngần ấy thời gian...

Thấy hắn vẫn không nhúc nhích, bầy sói đồng loạt cúi đầu, rúc sâu vào bộ lông của chính mình hoặc của đồng loại bên cạnh. Những chiếc đuôi to lớn run rẩy, siết chặt lấy thân thể.

Bọn họ không dám nghĩ đến điều tồi tệ nhất.
Dù trên người có chảy máu đầm đìa vì vết thương, bọn họ cũng chưa từng cảm thấy bất an mãnh liệt như lúc này.

Diệu vẫn không ngừng dùng mũi cọ cọ vào ngực Bạch Nguyên, như muốn đánh thức hắn.
 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play