Chuyện nhà họ Diệp bị từ hôn được người trong thôn Sơn Tú bàn tán một hồi rồi cũng dần dần lắng xuống. Dù sao, nhà nông cũng chẳng có mấy thì giờ rảnh rỗi để bới móc chuyện người khác, tiết Tiểu Thử* sắp đến, mùa hè bận rộn cũng theo đó mà tới.
*Tiểu thử là một trong 24 tiết khí của các lịch Trung Quốc, Việt Nam, Nhật Bản, Triều Tiên. Nó thường bắt đầu vào khoảng ngày 7 hay 8 tháng 7 dương lịch, khi Mặt Trời ở xích kinh 105°. Đây là một khái niệm trong công tác lập lịch của các nước Đông Á chịu ảnh hưởng của nền văn hóa Trung Quốc cổ đại.
Nắng sớm vừa lên, cha Diệp và Diệp Sơn đã ra đồng bón phân, nhổ cỏ, phòng trừ sâu bệnh, mong sao đến tiết Đại Thử* lúa ngô sẽ chín vàng trĩu hạt. Diệp Khê ở nhà cho gà vịt ăn xong, liền chuẩn bị lên núi nhặt củi.
*Thường bắt đầu vào khoảng ngày 22 hay 23 tháng 7 dương lịch, khi Mặt Trời ở xích kinh 120°.
Mỗi ngày, nhà cậu đều phải dùng không ít củi khô để nấu cám lợn. Ca ca và cha bận rộn đồng áng, những việc vặt vãnh này Diệp Khê tự nguyện gánh vác.
Khóa cửa cẩn thận, Diệp Khê vác sọt lên đường. Men theo chân núi, cậu nhặt nhạnh được vài cành khô nhỏ. Cây cối trên núi xanh um tươi tốt, che kín cả bầu trời, chắn cả cái nắng gay gắt. Dưới tán lá rậm rạp, bước trên những mảng nắng lốm đốm xuyên qua kẽ lá, Diệp Khê cảm thấy lòng mình cũng dịu mát hẳn đi.
Càng lên cao, cành khô càng nhiều. Diệp Khê tranh thủ hôm nay nhặt nhiều một chút để mai khỏi phải lên núi. Đến khi bó củi trong sọt được buộc chặt bằng dây gai, cậu mới nhận ra trời đã âm u từ lúc nào. Mặt trời chói chang bị mây đen che khuất, ánh sáng nhạt dần, báo hiệu một cơn mưa sắp đến.
Không kịp nhặt thêm, Diệp Khê vội vã vác củi lên đường. Vừa đi được một đoạn, đã nghe thấy tiếng mưa rơi trên lá cây, tí tách lúc đầu còn thưa thớt, dần dần dày đặc hơn.
Mưa rơi lộp độp trên mặt, trên vai Diệp Khê. Cùng lúc đó, tiếng sấm ầm ầm vang lên, xé toạc cả bầu trời, khiến những con thú nhỏ trong rừng hoảng sợ chạy tán loạn.
Thấy mưa càng lúc càng lớn, Diệp Khê cuống quýt xuống núi. Bó củi trên lưng không nhẹ chút nào, đè cho lưng cậu còng xuống, bước chân cũng nặng nề hơn.
Con đường núi bị mưa làm cho trơn trượt, lầy lội. Diệp Khê không để ý, bị dây leo ven đường vướng chân, loạng choạng mấy bước. Chưa kịp đứng vững, cậu đã trượt chân ngã phịch xuống vệ đường. May mà kịp thời nắm được bụi cỏ bên cạnh, nếu không đã lăn xuống sườn núi rồi.
Bó củi đè nặng lên lưng, khiến Diệp Khê nằm sấp dưới đất, không sao dậy nổi. Cậu cảm thấy đầu gối và khuỷu tay đau rát, khẽ rên lên một tiếng. Mưa như trút nước, xối xả lên người cậu, theo hàng mi chảy xuống, làm mờ cả tầm nhìn.
Giữa màn mưa trắng xóa, một bóng người cao lớn xuất hiện phía trước, mặc áo tơi, đội nón lá rộng vành, tay xách hai con gà rừng.
Diệp Khê nằm sấp dưới đất, nhìn người đó chậm rãi tiến lại gần. Những giọt mưa rơi xuống áo tơi, tí tách không ngừng. Cuối cùng, đôi giày cỏ dừng lại trước mặt cậu.
Diệp Khê ngơ ngác ngẩng đầu nhìn lên. Khuôn mặt dưới vành nón cương nghị, góc cạnh rõ ràng, tuy có vẻ nghiêm nghị khiến người ta e dè, nhưng lại toát lên vẻ trầm ổn, vững chãi, trông như một nam tử có thể che mưa chắn gió.
Người nọ không nói gì, chỉ thả hai con gà xuống, rồi cúi người nhấc bó củi trên lưng Diệp Khê. Bó củi to lớn ấy, hắn lại nhấc lên một cách nhẹ nhàng. Diệp Khê cảm thấy lưng nhẹ bẫng, vội vàng bò dậy. Bộ y phục vải thô màu lam của cậu lấm lem bùn đất, trông thật thảm hại, đầu gối còn bị rách một mảng lớn, chắc là do bị đá cứa. - Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng T Y - T
"Đa... Đa tạ." Diệp Khê nhỏ giọng cảm ơn, không dám nhìn thẳng vào người nọ. Hắn quá cao lớn, cậu chỉ đứng đến ngang vai hắn mà thôi.
Người nọ không đáp, ánh mắt thâm thúy lướt qua khuôn mặt Diệp Khê rồi tự mình nhặt hai con gà rừng lên, tiếp tục đi về phía trước.
Diệp Khê vừa bước chân định nhặt sọt lên, mới đi được hai bước đã phải hít hà vì đau. Khuỷu tay và đầu gối đau nhức, đừng nói đến chuyện vác củi về nhà.
"Khoan… Khoan đã!" Diệp Khê khẽ gọi với theo người nọ.
Người đàn ông mặc áo tơi dừng bước, hơi nghiêng người, dường như đang chờ Diệp Khê nói tiếp.
Diệp Khê mím môi: "Ta bị thương ở đầu gối và khuỷu tay, không thể đi được. Xin huynh giúp ta chuyển bó củi này đến chỗ nào đó kín đáo, để hôm khác ta quay lại lấy."
Người đàn ông lúc này mới nhìn xuống đầu gối Diệp Khê. Một lúc sau, hắn gật đầu, trầm giọng đáp: "Được."
Đây là lần đầu tiên Diệp Khê nghe thấy giọng nói của người đàn ông này, bất ngờ vì nó trầm ấm dễ nghe đến vậy.
"Vậy thì đa tạ huynh."
Người đàn ông quay lại, thấy Diệp Khê ướt sũng, tóc mai dính bết vào má, hàng mi dài ướt át rũ xuống, trông như một chú thỏ trắng nhỏ bị thương.
Hắn đưa tay tháo nón lá trên đầu, đưa cho Diệp Khê.
Diệp Khê có chút bối rối. Mình đã làm phiền người ta rồi, sao còn có thể nhận nón lá của hắn chứ? Cậu vội vàng xua tay: "Không cần đâu, huynh cứ đội đi. Ta đã ướt hết rồi."
Bàn tay cầm nón lá của người đàn ông khựng lại giữa không trung một lát, rồi đặt nón xuống đất, tự mình nhặt bó củi lên, nói nhanh: "Trời nắng hãy đến lấy, ở căn nhà giữa sườn núi."
Nói xong, hắn bỏ đi.
Diệp Khê nhặt nón lá lên, mới chợt nhận ra người vừa rồi chính là người ngoại lai mới chuyển đến thôn.
Không kịp nghĩ nhiều, Diệp Khê vội vã xuống núi. Về đến nhà mới phát hiện cánh tay và khuỷu tay bị trầy một mảng lớn, máu thấm ra đã bị nước mưa hòa loãng, nhuộm đỏ cả áo.
Lưu Tú Phượng vội vàng bưng nước nóng đến lau rửa vết thương cho Diệp Khê, rồi ra sân hái mấy cây thuốc cầm máu, giã nát đắp lên vết thương cho cậu.
Buổi tối, khi ăn cơm, mọi người hỏi Diệp Khê bị thương thế nào. Diệp Khê vừa gẩy cơm trong bát, vừa ấp úng đáp: "Con định lên núi nhặt củi, nhưng đột nhiên trời mưa, con vội xuống núi nên bị ngã, củi cũng bỏ lại trên núi rồi."
Cậu cố tình giấu nhẹm chuyện gặp người ngoại lai kia.
Diệp Sơn nghe vậy, xót xa cho đệ đệ: "Vậy em ở nhà nghỉ ngơi cho khỏe, hôm khác anh lên núi lấy củi về."
Diệp Khê giật mình, vội nói: "Không cần đâu ca ca, mai em tự lên núi lấy cũng được."
Ăn cơm xong, Diệp Khê rửa mặt rồi về phòng. Nằm trên giường trằn trọc mãi không ngủ được. Mỗi lần xoay người, vết thương ở khuỷu tay lại cọ vào chăn, khiến cậu khẽ rên lên một tiếng. Trong đầu bất chợt hiện lên hình ảnh người đàn ông giữa màn mưa hôm ấy, bóng lưng cao lớn, ánh mắt thâm sâu thăm thẳm. Tuy người có vẻ lạnh lùng, hơi đáng sợ, nhưng không thể phủ nhận hắn là một người tốt.
Không hiểu sao, dù mới gặp lần đầu, thậm chí còn không biết tên tuổi, lai lịch của đối phương, Diệp Khê vẫn cảm thấy người đàn ông này là người tốt.
Nhìn lên trần nhà tối om, Diệp Khê lẩm bẩm: "Người này nào giống tên man di mọi rợ như ca ca nói, ngược lại có chút anh tuấn như Lý Nhiên miêu tả."
Hơn nữa, người nọ còn giúp đỡ cậu, lại tặng cả nón lá cho cậu, tấm lòng như vậy, man di mọi rợ sao có được.
Sau cơn mưa lớn, trời quang mây tạnh suốt mấy ngày liền. Cỏ dại ngoài đồng mọc lên um tùm. Diệp Khê ngoài việc ra đồng phụ giúp gia đình, còn phải dựng giàn cho dưa leo trong vườn nhà. Đậu đũa trên giàn tre mấy hôm nay cũng lớn nhanh như thổi, hái được đầy một chậu to. Ngoài phần luộc lên ăn hàng ngày, số còn lại được muối vào vại sành, làm thành dậu chua, dùng làm món ăn kèm cháo trắng buổi sáng hay nước sốt cho mì.
Diệp Khê muối dưa rất khéo. Nước dưa trong vắt, không bị nổi váng, rau củ giòn tan, chua dịu vừa miệng, không quá chua mà cũng không nhạt nhẽo.
Rửa sạch hai cái vại còn lại trong nhà, Diệp Khê lấy hũ muối, xát đều ba lớp muối lên thành vại. Dưa leo xanh mướt sau khi rửa sạch được thả vào nước sôi để nguội, rồi đổ thêm một lớp nước lên trên miệng vại, đậy kín lại. Khoảng bốn năm ngày sau là có thể ăn được.
Muối dưa xong, mặt trời mới vừa xế chiều, thời gian còn sớm. Diệp Khê chợt nhớ đến bó củi bỏ lại trên núi mấy hôm trước. Nghĩ ngợi một chút, cậu vào bếp bưng ra một vò nhỏ dưa chua.
Đi bộ khoảng một khắc đồng hồ, cuối cùng Diệp Khê cũng nhìn thấy căn nhà giữa sườn núi. Từ khi lão mù qua đời, cậu cũng ít khi đi qua đây. Nghe nói căn nhà bị bỏ hoang đã lâu, mái ngói mọc đầy cỏ dại, mỗi khi gió thổi lại phát ra tiếng kêu rào rào, nghe rất rợn người.
Diệp Khê nhìn quanh, bốn bề vắng lặng. Cậu cố tình chọn đường nhỏ mà đi, tránh để người khác nhìn thấy.
Hơi hồi hộp, Diệp Khê ôm chặt vò dưa chua trong lòng, rón rén đến trước cổng. Cổng không đóng, cậu rướn cổ nhìn vào trong.
Sân nhà được quét dọn sạch sẽ, dưới mái hiên phơi vài con cá muối. Ngói vỡ trên mái nhà đã được sửa sang lại, không còn vẻ hoang tàn như trước nữa. Giờ trông nó lại là một căn nhà khá khang trang.
"Có ai ở nhà không?" Diệp Khê khẽ gõ lên cánh cổng gỗ đã được quét dầu bóng.
Trong nhà im ắng, bỗng một đàn chim từ trong rừng bay vụt lên, vỗ cánh bay đi, khiến cậu giật mình.
Gõ thêm hai tiếng nữa vẫn không thấy ai trả lời, Diệp Khê định quay về, hôm khác sẽ đến.
Vừa đi khỏi căn nhà được chục mét, cậu thấy một người đàn ông đang đi tới trên đường núi, mặc áo vải thô màu nâu, tay xách một chiếc giỏ.
Diệp Khê nhận ra đó chính là người ngoại lai mà cậu gặp hôm trời mưa.
Đối phương rõ ràng cũng nhìn thấy cậu, khựng lại một chút, rồi vẫn bước tới với vẻ mặt vô cảm.
Thấy người đàn ông càng lúc càng gần, Diệp Khê bất giác siết chặt vò dưa trong tay, trong lòng bỗng thấy căng thẳng.
"Cái đó... ta đến lấy củi của ta."
Người đàn ông ừ một tiếng, tự đi vào sân. Diệp Khê đành lẽo đẽo theo sau.
Vào sân, người đàn ông đi thẳng đến nhà kho, lấy bó củi ra, rồi ngồi xuống dưới mái hiên, tiện tay dùng cỏ bện thành dây.
Diệp Khê thấy lạ, hôm đó rõ ràng cậu đã buộc lại rồi mà, sao lại bị bung ra thế này?
Người đàn ông ngẩng lên thấy Diệp Khê đang nhìn chằm chằm vào bó củi, liền nói: "Mưa lớn, củi bị ướt, ta phơi giúp cậu."
Qua mấy ngày phơi nắng, củi đã khô cong, mang về là có thể bỏ vào bếp đốt ngay.
Diệp Khê cảm kích nói: "Cảm ơn, làm phiền huynh rồi." Rồi cậu sờ mũi, ngượng ngùng nói: "Ta có muối một ít dưa chua, nếu huynh không chê, ta tặng huynh một vò."
Người đàn ông nhìn vò dưa chua trong tay Diệp Khê, không từ chối, chỉ hất cằm về phía căn nhà bên cạnh: "Nhà bếp ở đó."