Núi của thôn Sơn Tú trùng điệp, hùng vĩ, nếu không thì sao lại có cái tên thôn Sơn Tú được, dân làng sống ở đây từ đời này qua đời khác đều tin rằng trong núi có thần núi, mỗi dịp xuân phân, hạ chí đều đốt hương, bày hoa quả để cúng bái.
Người thường không có bản lĩnh vào núi sâu, thường chỉ lên mấy ngọn núi thấp phía trước tìm củi, hái rau dại, đi sâu vào trong thì không được, dễ bị lạc đường.
Chỉ có những thợ săn và người hái thuốc thường xuyên vào rừng mới dám đi vào sâu. Nếu không có Lâm Tương Sơn dẫn đường, Diệp Khê chắc chắn không dám đi.
Càng vào sâu trong núi, đường càng hẹp, không có dấu chân người, cỏ dại cũng cao hơn những nơi khác, lại còn có dây leo, gai góc chắn ngang đường.
Lâm Tương Sơn đi trước mở đường, dùng đao chặt những chướng ngại vật phía trước, cố gắng dọn đường cho Diệp Khê.
"Trong núi có sói không?" Diệp Khê đi theo sau, khẽ hỏi.
Lâm Tương Sơn ừ một tiếng, tiện tay chặt một cành cây: "Ta từng nghe thấy tiếng sói tru, trong núi thú rừng nhiều, khó tránh khỏi việc gặp phải chúng, đôi khi dưới chân còn giẫm phải rắn, nhưng chỉ cần nhanh nhẹn trèo lên cây, hoặc ra khỏi rừng trước khi trời tối thì sẽ không có chuyện gì lớn."
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT