Điểm đến trên biển của hai người hôm ấy là đảo Phi Phi (thuộc Thái Lan). Sau khi thu dọn đồ đạc xong, họ trả phòng khách sạn hiện tại và đã đặt trước một khách sạn khác gần đó để tiện nghỉ lại tối nay.
Để ra đảo phải đi tàu, hành trình mất khoảng một tiếng. Khi đến nơi, Nghê Tuyết và Tưởng Đông Hà xuống tàu rồi tiếp tục men theo đường ra bờ biển.
Nước biển ở đây có màu khác hẳn những vùng biển họ từng thấy trước kia, nó xanh ngọc trong vắt như một tấm kính, lại như thạch trái cây biết chảy.
Tối hôm trước dạo chợ đêm, Nghê Tuyết đã mua một chiếc sơ mi ngắn tay có màu sắc tươi sáng, vì thật ra mấy bộ cậu mang theo toàn là đồ hơi nghiêm chỉnh, không hợp với không khí biển cả lắm. Chiếc sơ mi ấy có màu hồng nhạt, treo tận trong cùng của một sạp quần áo nhỏ, chắc ngoài Nghê Tuyết ra thì chẳng ai dám thử. Tưởng Đông Hà thử đưa tay so với màu áo ấy thì phát hiện nó làm da hắn trông đen hẳn đi.
Thật ra Tưởng Đông Hà cũng mua một chiếc sơ mi. Ban đầu hắn chẳng có nhu cầu mua gì, nhưng chủ sạp nói một cái giá 100 baht, hai cái 150, và với mấy câu rao thế này, người Trung Quốc khó mà từ chối được. Hơn nữa hai người đi chơi mà, cũng muốn vui vẻ nên hắn chọn luôn một cái.
Tưởng Đông Hà không thích màu mè, nên cuối cùng hắn chọn một chiếc áo xanh đậm in họa tiết cây cối màu trắng, đơn giản mà dễ mặc. Một người mặc xanh, người kia mặc hồng, hai người đứng cạnh nhau trông rất hài hòa.
Áo thun rộng rãi, quần short thoải mái, chân đi dép lê – là set đồ du lịch không thể bình thường hơn, trên bãi biển này du khách nào cũng giống như nhau y đúc, ra từ cùng một mẫu ctrl+c rồi ctrl+v.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT