Phòng y tế chật kín người. Nghê Tuyết nhìn đám người trong phòng, chậm chạp bước tới vài bước, mặt mày khổ sở: “Đi khám ở đây thế nào nhỉ?”
Tưởng Đông Hà đã cất công dìu cậu suốt cả chặng đường đến cửa phòng y tế, nghĩ thế là đã xong việc rồi, ai ngờ Nghê Tuyết còn làm hắn phải hạ thấp thêm giới hạn hiểu biết của hắn về ‘khả năng tự lo bằng không’ của mình nữa.
Hắn nhịn không được hỏi: “Nghê Tuyết, cậu bị thiểu năng à?”
Thật ra cả hai đều ít khi đi phòng khám y tế. Một người thì quen với việc có bác sĩ riêng, còn người kia thì hiếm khi ốm đau nên chẳng mấy khi đến đây cả. Nhưng trong mắt Tưởng Đông Hà, quy trình khám bệnh là chuyện hiển nhiên phải biết——Mà đã là Nghê Tuyết hỏi thì có vẻ chuyện này cũng chẳng đáng ngạc nhiên lắm.
Hắn hất cằm về phía cửa sổ giải thích: “Ra cái cửa *****ên xếp hàng lấy số rồi đóng tiền. Sau đó đến phòng khám chờ gọi số rồi vào khám. Nếu bác sĩ kê thuốc thì ra quầy thanh toán rồi lấy thuốc.”
Nghê Tuyết gật gù.
“Nghe hiểu rồi thì tự mà vào.”
Cậu tự mình đi về phía trước, nhưng không lâu sau lại quay đầu nhìn Tưởng Đông Hà.
Thoáng chốc, cậu định hỏi gì đó, thế mà lúc này Nghê Tuyết lại nhận ra mình cứ gây phiền hà cho người khác, làm vậy thì có lẽ họ cũng sẽ thấy khó chịu.
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT