Trên chuyến bay từ London về Bắc Kinh, Tưởng Đông Hà ngủ một giấc ngon lành. Có lẽ vì trong lòng cuối cùng cũng thả được tảng đá lớn, nên hắn ngủ say đến mức chẳng cần dùng bịt mắt, nút tai hay gối chữ U. Đến khi mở mắt ra, loa phát thanh đã thông báo máy bay chuẩn bị hạ cánh. Hắn xoay cổ để thả lỏng chiếc gáy cứng đờ, cảm giác cả người sảng khoái hẳn lên.
Dù Nghê Tuyết chưa trả lời lời đề nghị làm lành ở sân bay, còn dùng lại nguyên xi câu hắn nói năm năm trước để trả đũa. Nhưng giờ Tưởng Đông Hà đã có lại số liên lạc của cậu, mà Nghê Tuyết cũng không từ chối câu “Em cứ xem biểu hiện của tôi thế nào” nữa. Thế nên, hắn biết mình vẫn còn cơ hội.
Trước khi cất cánh và sau khi hạ cánh, Tưởng Đông Hà đều gửi cho Nghê Tuyết hai tin nhắn.
[Tưởng: Lần sau nghỉ phép tôi lại qua đó, sẽ không để em đợi lâu đâu.]
[Tưởng: Máy bay hạ cánh rồi.]
Có lẽ Nghê Tuyết không đọc ngay, vài tiếng sau mới gửi lại một chữ “Ừm”.
Bé mèo Canelé đúng là kiêu kỳ. Tưởng Đông Hà nghĩ thầm.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play