Tưởng Đông Hà quẹt thẻ mở cửa phòng, cánh cửa kêu nhẹ một tiếng rồi mở ra.
Nghê Tuyết đứng bên cạnh Tưởng Đông Hà, đầu óc cậu vẫn chưa xử lý hết những gì vừa xảy ra——Hắn nói ‘lên ngồi chơi một lát,’ nhưng mình lớn hết cả rồi, ai lại không hiểu nói như vậy thực sự có ý gì? Giờ đã muộn thế này, ngoài trời lại còn đang mưa, rõ ràng là cậu không về nhà được nữa——Nhưng làm sao mọi chuyện lại tiến triển đến mức này nhanh vậy? Có phải hơi vội vàng quá rồi không?
Thật ra Tưởng Đông Hà chẳng nghĩ sâu xa như Nghê Tuyết. Hắn đã uống say khướt rồi, lại dầm mưa nữa, giờ chỉ thấy đầu ong ong chứ chẳng còn cảm giác gì khác. Hắn ngồi phịch xuống ghế sofa, bất giác nhớ cậu nói đang uống thuốc cảm, liền dặn dò: “Không phải em nói em bị cảm sao, đi tắm trước đi.”
Mà mấy lời này đối với Nghê Tuyết nghe sai trái vô cùng. Lòng cậu bồn chồn hồi hộp, chỉ có thể cố giữ bình tĩnh đáp: “…Ừm.”
Nghê Tuyết bước vào phòng tắm trong bộ đồ ngủ ướt sũng. Cậu bật vòi sen, để dòng nước ấm chảy xuống người. Nhưng vì tâm trí đang rối bời, thành ra lần này cậu tắm lâu hơn mọi ngày.
Do lúc ra ngoài cậu chỉ mặc một bộ đồ ngủ, cuối cùng lại bị ướt nhẹp nên chẳng thể mặc lại được nữa, thế là đành lục tủ trong phòng tắm, tìm được một chiếc áo choàng tắm sạch để thay rồi mới bước ra ngoài.
Đợi lúc cậu bước ra thì thấy Tưởng Đông Hà đã thay đồ ngủ, nằm trên giường nhắm mắt lại rồi.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT