Quả thực đã lâu không gặp.
Hai người bọn họ chỉ nắm tay nhau trong khoảng năm giây, nhưng chừng đó đã đủ để Tưởng Đông Hà tập trung toàn bộ sự chú ý vào Nghê Tuyết, lặng lẽ ngắm nhìn cậu.
Ngày trước, Tưởng Đông Hà từng thầm cảm thấy may mắn vì vẫn có thể theo dõi mạng xã hội của Nghê Tuyết. Ít nhất hắn vẫn còn một kênh để biết tin tức về cậu. Mỗi bức ảnh Nghê Tuyết đăng, Tưởng Đông Hà đều xem rất kỹ, có thể tỉ mỉ kể ra mọi chi tiết rồi kiên nhẫn lưu từng bức một vào album trong điện thoại của mình.
Tuy nhiên, khi thực sự đối diện với Nghê Tuyết ở khoảng cách gần thế này, Tưởng Đông Hà mới nhận ra, những bức ảnh ấy hoàn toàn không đủ, chúng chẳng thể so sánh với việc được tận mắt nhìn thấy cậu.
Hắn phát hiện Nghê Tuyết gầy hơn trước, cằm nhọn hơn, đôi mắt vẫn sáng rực rỡ như xưa, khiến cậu trông giống như một chú mèo con tinh nghịch. Nhưng giờ đây, nét mặt của cậu không còn sự ngây thơ, trong sáng, vô tư như năm năm trước nữa.
Nghê Tuyết luôn giữ một nụ cười trên môi. Tưởng Đông Hà rất quen thuộc với kiểu cười này, bởi vừa nãy khi chào hỏi các khách mời khác, hắn cũng đã thấy cậu cười y như vậy. Đó chỉ là nụ cười nhếch mép mang tính xã giao cơ bản, không có bất kỳ cảm xúc nào khác.
Họ lại gặp nhau lần nữa sau khi buổi hội nghị kết thúc. Sau buổi giới thiệu sản phẩm là tiệc tối thương mại. Các khách mời đều di chuyển tới phòng tiệc ở phía bên kia của khách sạn. Rượu và đồ ăn đã được chuẩn bị sẵn sàng. Nội thất bên trong lộng lẫy, xa hoa, trong góc phòng còn có dàn nhạc giao hưởng đang chỉnh lại nhạc cụ. Một lát sau, tiếng nhạc du dương bắt đầu vang lên, tràn ngập cả không gian.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play