Đến tối, Hứa Chư mang cơm canh đến, tiện thể đưa cho Cố Thanh Huyền một bộ y phục vải thô ngắn. Vốn dĩ ở đây bình thường nam nhân dân thường hay mặc áo ngắn, để tiện cho làm việc.
Sau bữa tối, thấy trời còn sớm, Cố Thanh Huyền đi tắm, áo ngoài đưa cho Hứa Chư mang đi, còn lại thì tự mình giặt sạch.
Tô Mộ nhìn quá trình mà như xem xiếc hiếm lạ, nàng khoanh tay xem y phơi quần áo, chậc chậc nói: “Mặt trời mọc hướng tây thật rồi, tiểu hầu gia mà cũng có ngày này.”
Cố Thanh Huyền liếc xéo nàng, bực dọc nói: “Nàng tưởng ta không có tay chân à?”
Tô Mộ bĩu môi, “Lang quân là công tử thế gia kiều quý ngậm thìa vàng, thực sự từng làm mấy việc này sao?”
Cố Thanh Huyền đặt chậu gỗ ở dưới hiên, chân đi guốc gỗ, thành thạo nằm lên ghế bập bênh như một ông lão, y nghiêm túc nói: “Nói ra có khi nàng chẳng tin, hồi nhỏ ta yếu ớt, ốm yếu nhiều lắm, nói chung là khó nuôi nên từng bị ngoại tổ phụ mang vào quân doanh chịu khổ hai năm.”
Tô Mộ nửa tin nửa ngờ hỏi, “Cố lão phu nhân nỡ lòng à?”
Cố Thanh Huyền: “Bà thương ta nên dĩ nhiên không nỡ, nhưng bà cản không được vì suýt nuôi ta chết yểu. Vì chuyện này mà mẹ ta còn cãi nhau với bà một trận, sau đó ngoại tổ phụ phải đích thân đến phủ mang ta đi, ném vào quân doanh hai năm, cuối cùng tật xấu gì cũng hết cả.”
Tô Mộ: “…” 

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play