Nghe giọng đối phương mang đậm chất phương ngữ Thường Châu, Cừu thị hứng thú phe phẩy quạt tròn, tò mò hỏi: “Vị lang quân này có dám cho ta biết đại danh hay không? Ngày nào đó ta nhất định sẽ đích thân đến tận cửa bái phỏng một lần.”

Cố Thanh Huyền không có tâm tư dây dưa với nàng ta, tự mình bước đi về phía trước, đám gia nô vội vàng đuổi theo sau.

Cừu thị quay đầu nhìn đám người kia mà không nói gì, nhưng bà tử bên cạnh nàng lại buông lời ngông cuồng: “Vị lang quân này thật là ra vẻ quá, ngay cả Cừu gia mà cũng không thèm để vào mắt.”

Cừu thị trong lòng càng thêm hiếu kỳ. Nhìn y phục của người kia được may tỉ mỉ, không giàu thì cũng quý. Nhưng nàng ta từ nhỏ lớn lên ở Thường Châu, ngay cả những góc khuất bẩn thỉu nàng ta cũng biết đôi chút, vậy mà chưa từng gặp qua một lang quân tuấn tú như vậy.

Nói đi cũng phải nói lại, Thường Châu không phải không có những lang quân diện mạo xuất chúng, chỉ là thiếu đi vài phần khí chất.

Nàng ta nhịn không được nhìn thêm vài lần nữa. Vị lang quân ấy thực sự khiến lòng nàng ta rung động, mặt như ngọc quan, phong thái phong lưu, trên người toát lên một vẻ văn sĩ thanh cao không nhuốm bụi trần.

Thấy nàng ta liên tục nhìn trộm, bà tử dò hỏi: “Nương tử không lẽ đã để mắt đến rồi?”

Cừu thị gật đầu: “Đúng là để mắt đến.”

Bà tử nói: “Vậy để lát nữa lão nô sai người đi dò la một chút. Nếu là người Thường Châu, kiểu gì cũng tra ra được rõ ràng.”

Cừu thị nhếch môi cười: “Ngươi đúng là hiểu ta.”

Bà tử tiếp lời: “Lão nô chính là không thể nén giận. Bình Xuân Viên Cừu gia ở Thường Châu là nhân vật có tiếng tăm, vậy mà vị lang quân kia lại dám nói không với tới được. Dù nhà hắn giàu có đến đâu, làm sao sánh được với Cừu gia chứ?”

Cừu thị: “Ta cũng tò mò, chưa từng gặp qua nhân vật nào như vậy.”

Bên kia, Trịnh thị cũng đang bàn tán về chuyện này, cảm thấy nữ lang Thường Châu thật không ra thể thống gì. Giữa ban ngày ban mặt mà dám công khai trêu ghẹo nam nhân, lại còn không biết xấu hổ tự báo danh gia môn, như sợ người ta không biết bản lĩnh phong lưu của mình vậy.

Trước lời xì xào của bà ấy, Chu bà tử giải thích: “Bình Xuân Viên Cừu gia là nhà buôn muối, ở Thường Châu cũng coi như phú thương có danh tiếng. Nữ lang kia dám cuồng vọng như vậy, cũng có nguyên do của nàng ta.”

Trịnh thị bừng tỉnh, khinh thường nói: “Thì ra là vậy, con gái nhà thương nhân, thảo nào gia giáo không ra gì.”

Chu bà tử tiếp tục kể chuyện bát quái: “Về Cừu gia, ta cũng có nghe qua đôi chút. Nghe nói Cừu lão gia chỉ có mỗi một cô con gái này, cưng chiều như bảo bối, cực kỳ kiêu ngạo phong lưu. Hai năm trước chồng mất, nàng ta càng không còn biết thể thống gì nữa.”

Hai người khe khẽ thì thầm hóng chuyện.

Tô Mộ cũng dựng tai lắng nghe, thầm nghĩ: Nếu ta có thân thế như vậy, khó tránh khỏi còn phong lưu hơn cả Cừu thị. Có tiền, có cha, lại không còn phu quân ràng buộc, việc gì phải quanh co giữ gìn tam tòng tứ đức?

Tương Mai cũng nghe lén, nhỏ giọng bàn luận: “Cừu thị kia đúng là hoang đường thật.”

Tô Mộ lại không đồng tình, biện giải: “Người ta không trộm, không cướp, lại là quả phụ, chỉ cần không đi trêu chọc nam nhân đã có vợ, phong lưu một chút thì có sao đâu?”

Tương Mai ngẩn ra, nhất thời không biết phản bác thế nào.

Ngọc Như cười trêu: “A Nhược đúng là có cá tính. Nếu ngươi có thân thế như nàng, không phải sẽ làm loạn lên tận trời sao?”

Tô Mộ phản bác: “Nam nhân tam thê tứ thiếp là chuyện thiên kinh địa nghĩa, đi nhà thổ uống rượu hoa còn được văn nhân thi sĩ làm thơ ca ngợi. Cừu thị có cha, có tiền, lại là quả phụ không ai quản thúc, sao lại không thể phong lưu khoái hoạt chứ?”

Lời này thực sự khiến không ít người sững sờ.

Cố Thanh Huyền đi phía trước bỗng quay đầu lại, biểu cảm có phần kỳ lạ.

Thấy y nhìn chằm chằm mình, Tô Mộ tìm đường chết nói: “Lang quân, ngài đọc nhiều sách thánh hiền như vậy, có cho rằng lời nô tỳ nói có lý không?”

Cố Thanh Huyền giật giật khóe miệng không đáp.

Hứa Chư bên cạnh cười nói: “Cừu thị rốt cuộc vẫn là con gái nhà thương nhân thiếu đi giáo dưỡng.”

Tô Mộ hăng hái, hỏi ngược lại: “Thế nào mới gọi là giáo dưỡng? Giữ trinh tiết cho phu quân đã mất, dựng đền thờ làm liệt nữ sao?”

Hứa Chư nhất thời không trả lời được.

Cố Thanh Huyền lạnh lùng lên tiếng: “Đại Tề ta có luật rõ ràng, khuyến khích quả phụ tái giá.” Ngừng một chút, y nói tiếp, “Ngươi còn nhỏ tuổi, học đâu ra kiểu lí luận thế này?”

Tô Mộ im lặng, không dám tranh luận với y, bởi Chu bà tử bên cạnh đã quở trách: “Đáng bị vả miệng.”

Tô Mộ lập tức nắm tay Tương Mai vờ đánh vào miệng mình. Đâu nỡ tự vả thật, nàng chỉ làm bộ sờ soạng hai cái. Dáng vẻ nghịch ngợm lanh lợi ấy chọc mọi người bật cười.

Mặt Cố Thanh Huyền lạnh như quan tài cuối cùng cũng nứt ra một khe hở nhỏ. Tô Mộ mặt dày nháy mắt với y, y liền tức giận phất tay áo bỏ đi, chết sống không chịu thừa nhận nữ nhân này quả thực đã khơi gợi hứng thú của mình.

Đến lều vải của Cố phủ, thừa dịp chủ tử nghỉ ngơi không cần hầu hạ, Hứa Chư lại gần nói chuyện với Tô Mộ về cuộc tranh luận vừa nãy. Hắn nghiêm mặt: “Ngươi đúng là gan lớn, vừa rồi lang quân đã bực mình đấy.”

Tô Mộ lộ vẻ sợ hãi, có phần khó hiểu nói: “Nô tỳ là kẻ hương dã thô lỗ, nói chuyện không biết chừng mực, lang quân chắc sẽ không chấp nhặt với nô tỳ chứ?”

Hứa Chư chỉ vào nàng, nhắc nhở: “Sau này chớ nói những lời ấy nữa, nghe mà rợn cả người.”

Tô Mộ nghe mà trong lòng cười thầm, ngoài mặt lại ra vẻ đã tiếp thu, gật đầu đáp: “Hứa tiểu lang quân nhắc nhở rất đúng, sau này A Nhược không dám nữa.”

Hứa Chư lúc này mới rời đi.

Tô Mộ nhìn theo bóng lưng hắn, thầm nghĩ: Tiết Hoa Lan kiêu căng, nếu muốn bắt chước nàng để diễn, thỉnh thoảng cũng phải làm vài chuyện khác người để Cố Thanh Huyền chú ý. Chỉ biết rũ mi cúi mắt thì có ý nghĩa gì chứ?

Lúc này, du khách lên núi dần đông hơn, không ít đứa trẻ thả diều trên bãi cỏ bằng phẳng. Lều vải không có việc nên đám nha hoàn cũng qua đó chơi thả diều cho vui.

Cố Thanh Huyền từng bị ném hoa đỗ quyên vào người liền lấy đó làm bài học, không muốn dây vào rắc rối, Trịnh thị đặc biệt mang theo mũ có rèm che mặt tới cho y tránh để lại bị vị nương tử gan lớn nào đó để mắt.

Về chuyện này, trong lòng y thực ra thấy hơi bực bội. Sớm biết thế đã mặc trang phục nghiêm túc hơn, chắc hẳn nữ lang kia thấy y đoan chính cũng không dám tùy tiện như vậy.

Mũ có rèm làm từ lụa trắng, đeo lên che khuất khuôn mặt. Cố Thanh Huyền đi được hai bước liền tháo xuống, cảm thấy không đeo còn tốt, đeo vào ngược lại càng thu hút ánh nhìn hơn.

Hoa đỗ quyên khắp núi nở rộ rực rỡ, du khách tụ tập từng nhóm ba năm người. Dưới đình hóng mát, bốn văn nhân thi sĩ học đòi phong nhã đang ngâm thơ làm phú về sức sống mùa xuân.

Cố Thanh Huyền chắp tay sau lưng đi ngang qua đình, ngắm nhìn hoa núi rực rỡ.

Hứa Chư cùng hai thị vệ theo sau, xa xa có không ít nữ lang liên tục liếc trộm về phía này. Cố Thanh Huyền làm như không thấy tự mình bước về chỗ thả diều.

Trên bầu trời xanh thẳm, những con diều đủ hình dáng bay lượn, chim én, cá vàng, bướm, chuồn chuồn…

Khi Cố Thanh Huyền đến nơi, đám Tô Mộ đang chơi rất vui vẻ. Con diều của nàng va phải diều của một tiểu lang quân, vì thế nàng đang ngồi xổm dưới đất sửa lại dây.

Thấy hai người vừa nói vừa cười, Cố Thanh Huyền như bị ma xui quỷ khiến nhìn chằm chằm họ, biểu cảm trên mặt càng khó đoán hơn.

Hứa Chư gọi: “Tô Mộ.”

Nghe tiếng gọi, Tô Mộ quay đầu liền thấy chủ tớ kia, vội đứng dậy hành lễ, tò mò hỏi: “Lang quân cũng đến thả diều sao?”

Cố Thanh Huyền lạnh lùng phun ra hai chữ: “Không vui.”

Tô Mộ lập tức tiu nghỉu.

Vị công tử đoan quý không dính khói lửa phàm tục ấy đi đến lều tranh gần đó nghỉ chân. Y ngồi trên ghế đá một lát, lập tức thu hút đủ loại ánh nhìn, đến Hứa Chư cũng có phần chịu không nổi.

Quả nhiên, một phụ nhân gan lớn đột nhiên tiến đến hỏi Cố Thanh Huyền đã hôn phối chưa. Y mặt không đổi sắc, để Hứa Chư đuổi họ đi.

Điều càng khiến người ta vỗ án khen hay là có phụ nhân còn hỏi y có muốn lấy thiếp không.

Cố Thanh Huyền: “…”

Trong một khoảnh khắc, y vô cùng hối hận vì đã mặc bộ y phục tùy tiện này, khiến người ta sinh ảo giác rằng y dễ dàng bị trêu ghẹo.

Chuyến du xuân này thực sự không thú vị chút nào.

Trịnh thị vốn có ý tốt, ai ngờ kết quả lại hoàn toàn trái ngược. Dọc đường khiến Cố Thanh Huyền phiền không chịu nổi, buổi chiều y xuống núi từ sớm. Ngày hôm sau cũng không còn tâm tư ngắm hoa đỗ quyên, chỉ đến trại nuôi ngựa dắt ngựa đi dạo.

Thời đại này, thư sinh không phải đám văn nhân nhu nhược tay trói gà không chặt. Đại Tề tôn sùng khí chất dương cương, phần lớn quan viên triều đình đều là những người vừa có thể cưỡi ngựa rong ruổi, vừa cầm bút múa văn điêu luyện.

Như Cố Thanh Huyền có xuất thân danh môn thanh quý càng không cần bàn cãi. Mẫu tộc là nhà tướng môn, kỹ năng cưỡi ngựa bắn cung tất nhiên không phải trò đùa, lại được tổ mẫu Bùi thị tận tâm dạy dỗ. Quân tử lục nghệ lễ, nhạc, tiễn, ngự, thư, số, tất cả y đều tinh thông.

Còn có hai thị vệ võ nghệ cao cường làm bạn luyện, cùng y tỷ thí bắn cung.

Con ngựa nâu đỏ mập mạp, khỏe mạnh chạy quanh bia ngắm. Cố Thanh Huyền mặc áo bào tay bó viên lĩnh xanh đen, lưng đeo bao đựng tên, tay cầm cung sừng trâu, cưỡi ngựa nhắm chuẩn thời cơ, một phát trúng ngay hồng tâm.

Hứa Chư bên cạnh vui vẻ reo hò.

Cũng lúc này, quản sự Trương Hòa đến báo, nói có một thương nhân đến bái kiến.

Cố Thanh Huyền ghìm ngựa, từ trên cao nhìn xuống hỏi: “Thương nhân từ đâu đến?”

Trương Hòa đáp: “Là một thương buôn muối họ Tần, nói rằng được Cố gia tông tộc giới thiệu mà đến.”

Nghe vậy, Cố Thanh Huyền bật cười khẩy, khinh thường nói: “Đám chó má kia đúng là không ngồi yên được. Một tên thương nhân hèn mọn mà cũng dám mặt dày đến gặp ta sao?”

Trương Hòa khẽ nhíu mày, hỏi: “Lang quân muốn gặp hay không gặp?”

Cố Thanh Huyền hừ lạnh: “Đã tự đưa đến cửa rồi, ta cũng muốn xem thử bọn chúng có thể giở trò gì.” Ngừng một chút, y nói tiếp, “Mặt mũi này ta cũng không cho không, còn phải xem họ Tần kia có đủ gan gặp ta không.”

Trương Hòa khó hiểu: “Ý lang quân là sao?”

Cố Thanh Huyền: “Mời hắn đến trại nuôi ngựa, để ta đùa một chút.”

Trương Hòa vâng lời, đi xuống mời vị thương buôn muối không sợ chết kia.

Chừng thời gian uống một chung trà, họ Tần mới được Trương Hòa dẫn tới. Nhìn qua khoảng bốn năm mươi tuổi, ăn mặc rất chỉnh tề có thể diện, dáng người không cao, còn hơi mũm mĩm, mang một khuôn mặt hòa khí sinh tài điển hình của thương nhân.

Lúc ấy, Cố Thanh Huyền vẫn đang tỷ thí với đám thị vệ. Thương buôn muối Tần Hoài Mẫn đứng cạnh Hứa Chư, cười tươi nịnh nọt nói: “Nghe đồn tiểu hầu gia oai hùng hiên ngang, văn võ song toàn, hôm nay được gặp, quả nhiên là danh bất hư truyền.”

Hứa Chư liếc y một cái, thoáng giữ khoảng cách.

Cùng lúc ở trong viện, đám tỳ nữ thì thầm to nhỏ, bàn tán về hai “ngựa gầy” mà thương buôn muối mang đến hiến cho chủ nhân.

Cái gọi là “ngựa gầy”, như tên gọi, chính là những kỹ nữ non trẻ được nuôi dưỡng ở Tần lâu Sở quán để bán cho phú thương.

Tần Hoài Mẫn rõ ràng đã làm đủ bài tập, tra xét kỹ lưỡng sở thích và bối cảnh của Cố Thanh Huyền. Hai nữ lang được chọn đều có dung mạo tương tự Tiết Hoa Lan, lại trẻ trung mơn mởn, vẫn còn non nớt.

Điều này khiến Tô Mộ và họ có điểm tương đồng. Riêng về dung mạo, nàng có đến bảy tám phần giống.

Nghe Tương Mai kể rằng thương buôn muối mang đến hai nữ tử hiến cho Cố Thanh Huyền, lại còn giống Tiết Hoa Lan, Tô Mộ không khỏi giật mình kinh hãi. Nàng thầm nghĩ: Lão già khốn kiếp kia dám đến cướp bát cơm của nàng! Nàng vừa mới khiến người ta chú ý, vậy mà lập tức có kẻ mang đến hai người, không phải khiến người ta tức chết sao?

Mang theo tò mò và nghi ngờ, Tô Mộ lén đi xem trộm.

Sự thật chứng minh, Trịnh thị còn tức giận hơn nàng. Trước khi rời kinh, phu nhân đã dặn đi dặn lại bà không được để đám nô tỳ phía dưới bò lên giường, tránh làm hỏng hôn sự với Thọ Vương phủ.

Bà đã thầm đề phòng Tô Mộ, nào ngờ tên thương buôn muối chết tiệt kia lại tặng thêm hai người, dung mạo không khác Tiết Hoa Lan là bao, thậm chí còn giống hơn cả Tô Mộ một chút.

Đây quả thực là một cú đánh chí mạng!

Trịnh thị tức đến mức không chịu nổi.

Còn Tô Mộ thì trộm nhìn qua khe cửa sổ, thầm nghĩ: Hai vị tỷ tỷ tốt của ta, chúng ta đều là người khổ mệnh, vụ làm ăn này đừng đến tranh với ta nữa nhé!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play