Lúc này, Tô Mộ gan lớn tày trời, cứ thế nhìn chằm chằm Cố Thanh Huyền một hồi lâu mà không chút kiêng dè.
Cố Thanh Huyền thì lại cảm thấy lúng túng vô cùng.
Y cố ý ngẩng đầu nhìn lên con diều đang bay lượn trên bầu trời, trong lòng thầm nghĩ, cô tỳ nữ này gan càng ngày càng to, lần trước ở hành lang dài còn co rúm sợ sệt, giọng điệu hèn mọn, vậy mà chỉ qua vài ngày đã dám làm càn như thế.
Đồng thời, y cũng thấy bứt rứt trong lòng, tự nhủ một đại trượng phu như y mà lại sợ bị một nữ nhân nhìn ngó sao? Thật đúng là làm ra vẻ quá mức!
Cảm giác xấu hổ xen lẫn chút vi diệu ấy khiến y không thể tiếp tục ở lại thêm nữa. Y quay sang Thẩm Chính Khôn nói: “Thẩm huynh, mời đi bên này.”
Thẩm Chính Khôn sực tỉnh, theo y rời khỏi trại nuôi ngựa.
Mọi người đồng loạt hành lễ tiễn đưa.
Tô Mộ lén nhìn theo bóng dáng họ khuất dần, khóe môi khẽ nhếch lên, trong lòng có chút rạo rực mừng vui. Nàng dám chắc mười phần rằng vừa rồi Cố Thanh Huyền đã nhìn nàng.
Chỉ cần khiến y chú ý đến mình, nàng ắt sẽ tìm được cách để lọt vào mắt y.
Chiều muộn một chút, Cố Thanh Huyền tiễn Thẩm Chính Khôn xong, Trịnh thị dâng trà lên, tiện thể nhắc đến Vọng Nguyệt sơn: “Nô tỳ nghe nói hoa đỗ quyên trên Vọng Nguyệt sơn nở đẹp lắm, lang quân đến Thường Châu suốt ngày giam mình trong viện cũng mệt mỏi buồn chán, chi bằng ra ngoài du xuân một chuyến, dù sao biệt viện cũng nằm ngay dưới chân núi.”
Cố Thanh Huyền nâng chén trà lên. Mang danh Ngự sử tra muối đến Thường Châu mà y lại bỏ bê nhiệm vụ, ngay cả Giám Viện cũng không ghé qua được đôi lần, mọi việc đều để Thẩm Chính Khôn gánh vác thay.
Giờ nhàn rỗi không có việc gì làm, y liền đáp: “Vậy thì đi đến đó ở vài ngày.”
Trịnh thị mừng rỡ nói: “Được, ngày mai nô tỳ sẽ sắp xếp ngay.”
Hôm sau, Trịnh thị tìm đến Chu bà tử, bàn bạc về chuyến đi Vọng Nguyệt sơn.
Chu bà tử lập tức sai người đến biệt viện trước. Ở đó chỉ có một đôi phu thê trông coi, ngày thường không ai lui tới, cần phải quét dọn sạch sẽ, mua sắm thêm đồ dùng mới được.
Trịnh thị chọn danh sách người hầu mang theo, sau lại hỏi ý Cố Thanh Huyền. Y thong dong ngẩng đầu khỏi cuốn sách, môi mỏng khẽ mở, nhàn nhạt nói: “Mang nhiều người theo cho thêm náo nhiệt.”
Trịnh thị ngẩn ra, có chút không kịp phản ứng, bởi lẽ xưa nay y không thích ồn ào.
Cố Thanh Huyền không nói thêm lời nào, lại cúi đầu lật tiếp trang sách. Trịnh thị mơ hồ lui ra.
Nếu chủ tử đã bảo mang nhiều người, bà liền đem Đông Hương và Ngọc Như ở Tây Viên theo cùng, chọn thêm một bà tử làm việc nặng, rồi để Chu bà tử tự sắp xếp phần còn lại.
Bọn nha hoàn trong phủ quanh năm bị giam trong bốn bức tường, hiếm có dịp ra ngoài. Nay được cơ hội đến Vọng Nguyệt sơn, Chu bà tử bèn chọn vài người từ đám nha hoàn nhị đẳng để đi theo hầu hạ.
Tư Anh, cháu gái bà, tính tình còn trẻ con, nài nỉ đòi đi cho khuây khỏa, Chu bà tử liền đồng ý.
Tương Mai và Xuân Bình cũng không bỏ sót, còn Tô Mộ thì khỏi cần nói, Chu bà tử là người tinh ranh, lần trước Hứa Chư đã nâng đỡ nàng như vậy, bà không dại mà tự chuốc phiền.
Vậy là danh sách được định, có mười lăm người gồm nha hoàn, bà tử, và nam hầu, cộng thêm vài hộ vệ.
Đợi người hầu từ biệt viện trở về báo rằng mọi thứ đã sẵn sàng, cả đoàn mới rầm rộ lên đường.
Vọng Nguyệt sơn ở ngoại ô, cũng không xa lắm, ngồi xe ngựa ra khỏi thành chưa đến nửa canh giờ đã tới nơi. Xe ngựa Cố gia khí thế hiên ngang, lại có đám gia nô đông đúc đi theo hầu hạ, dọc đường không khỏi khiến người qua lại tò mò ngó nghiêng.
Thời tiết này, hoa đỗ quyên nở rộ khắp núi đồi, cả sườn núi nhuộm một màu hồng rực rỡ. Ra khỏi thành không chỉ có họ, mà còn nhiều dân bản xứ cũng kéo đến xem.
Cảnh xuân dọc đường tươi đẹp, hoa dại ven lối không ai biết tên đua nhau khoe sắc, đám tỳ nữ đi theo nhảy nhót vui mừng, ríu rít trò chuyện không ngớt.
Trong xe ngựa, Cố Thanh Huyền lại không thấy ồn ào. Khi nghe Hứa Chư trò chuyện cùng đám nô tỳ, y lén dùng quạt xếp khẽ vén một góc rèm để nhìn ra ngoài.
Liên tục hé nhìn hai lần mà không thấy người mình muốn thấy, đến lần thứ ba, đường gập ghềnh khiến xe ngựa xóc nảy, suýt nữa còn làm y va đầu.
Cố Thanh Huyền vội vịn vách xe, khẽ định thần lại.
Bên ngoài, Tô Mộ cố ý bắt chuyện làm quen với Hứa Chư, kéo cả Tương Mai cùng tham gia, đề tài tự nhiên xoay quanh những tin đồn thú vị ở kinh thành.
Nghe Hứa Chư ba hoa chích chòe, Cố Thanh Huyền trong lòng hơi khinh thường, thầm nghĩ tên tiểu tử này toàn khoác lác, cũng chỉ lừa được mấy cô nha đầu thôn dã chưa hiểu sự đời mà thôi.
Tô Mộ dường như tò mò với mọi thứ, liên tục đặt câu hỏi, lòng hiếu học mạnh mẽ vô cùng.
Điều này cực kỳ thỏa mãn sự tự tin ngông cuồng của Hứa Chư, hắn càng thổi phồng thêm, khiến Trịnh thị bật cười, trêu rằng: “Ban ngày ban mặt mà toàn nói bừa.”
Tô Mộ vội hỏi: “Trịnh ma ma, vừa rồi Hứa tiểu lang quân nói đều là thật sao?”
Trịnh thị đối với nàng thái độ còn khá hòa nhã, đáp: “Toàn dỗ ngươi thôi.”
Tô Mộ bĩu môi, còn đám người xung quanh thì cười rộ lên. Nàng lại cố ý hỏi tiếp: “Hứa tiểu lang quân còn nói người Hồ từ Tây Vực đến có tóc vàng mắt xanh, vóc người như bức tường, thích ăn thịt tươi, cái này cũng là thật sao?”
Đều là gia nô, Trịnh thị lúc này cũng bộc lộ chút vẻ ưu việt, bà khẽ nâng cằm, kiên nhẫn đáp: “Cao lớn là thật, nhưng sao sánh được với tường chứ.”
Lập tức, bà cùng đám nha hoàn trò chuyện về những người và sự việc ở kinh thành, từ nhà cao cửa rộng đến tin đồn trên phố, khiến mọi người nghe mà mê mẩn.
Chu bà tử đi phía trước, lặng lẽ liếc Tô Mộ một cái, thầm nghĩ con nha đầu này quả là lanh lợi, quá biết cách xử sự, hôm nay hẳn đã để lại ấn tượng lớn với Trịnh thị.
Trong lúc mọi người mải mê nghe Trịnh thị kể chuyện, Tô Mộ khẽ liếc sang Tương Mai bên cạnh, lén nhìn về phía xe ngựa hai lần.
Lúc ấy, nàng đứng ngay đối diện cửa sổ xe ngựa nghiêng nghiêng. Nào ngờ, Cố Thanh Huyền bên trong nhìn trộm không đúng lúc, vừa vén rèm lên thì bị nàng bắt gặp.
Thế là trong khoảnh khắc lơ đãng, một người lén nhìn ra ngoài, một người nhìn vào trong, ánh mắt hai người xuyên qua khe hở của rèm đột nhiên chạm nhau không chút phòng bị.
Cố Thanh Huyền: “…”
Tô Mộ: “…”
Cố Thanh Huyền phản ứng nhanh như chớp, vội rụt tay về, ngồi ngay ngắn trong xe, thầm nhủ chỉ cần mình không xấu hổ thì người khác cũng không thể làm mình ngượng.
Tô Mộ bên ngoài vội bước nhanh lên trước, cố ý tránh đi.
Trong xe ngựa, Cố Thanh Huyền ngồi một lúc lâu chỉ cảm thấy vành tai nóng ran.
Y không khỏi bực bội trong lòng, tự thấy mình như kẻ tiểu tặc, thật không còn mặt mũi, bèn dứt khoát đẩy mạnh cửa sổ xe ra.
Gió mát ùa vào, cuốn rèm bay lên, người bên trong ngồi thẳng tắp như tượng ngọc, mắt nhìn phía trước, vẻ mặt nghiêm nghị, đoan trang không khác gì liệt nam giữ trinh tiết.
Hứa Chư nghe động tĩnh, thì tưởng y muốn gọi mình, lập tức chạy đến chờ sai bảo. Ai ngờ Cố Thanh Huyền nhìn hắn không thuận mắt, liếc xéo hỏi: “Còn bao lâu nữa mới đến chân núi?”
Hứa Chư vội đáp: “Hồi lang quân, Chu ma ma nói còn phải đi thêm hơn một khắc.”
Cố Thanh Huyền mất kiên nhẫn phẩy tay, “Phía trước ồn ào quá.”
Hứa Chư “ồ” một tiếng, vội ra nhắc Trịnh thị và mọi người nói nhỏ lại chút.
Đây rõ là cố ý kiếm chuyện.
Hứa Chư vô tội nhưng rất biết nhìn sắc mặt, nhận ra chủ tử không ưa mình, đành ấm ức bước lên trước, trong lòng thầm oán, ai lại chọc giận tiểu tổ tông này chứ?
Mọi người yên tĩnh lại, không còn náo nhiệt như lúc đầu.
Cố Thanh Huyền để gió lạnh thổi một lúc, tâm tình mới dần bình ổn lại, tay nhẹ vuốt cán quạt, cảm thấy hành động vừa rồi của mình có phần buồn cười.
Chẳng qua chỉ là một tỳ nữ, có gì mà phải xấu hổ đến vậy.
Nói đi cũng phải nói lại, y quả thật chưa từng động lòng với nữ nhân nào, dù là hôn sự trong nhà sắp đặt, y cũng không có ý kiến gì.
Cưới ai mà không là cưới, đại khái đều giống nhau cả thôi.
Khi đưa tay khép cửa sổ lại, y lại ma xui quỷ khiến mà nhớ đến dáng vẻ co ro của tiểu nữ lang lúc ấy, chắc hẳn nàng cũng bị y làm cho hoảng sợ.
Nghĩ đến đây, Cố Thanh Huyền bất lực đỡ trán, xấu hổ đến mức không lời nào tả nổi.
Khi đoàn người đến Vọng Nguyệt sơn, chân núi đã tụ tập không ít du khách, lại có vài tiểu thương bán hàng rong làm ăn, nào là trà nước, bánh bột hồ, kẹo ngọt, diều nhỏ, nhìn chung cũng khá khẩm.
Xe ngựa Cố gia từ đây rẽ lối đi biệt viện, mất khoảng thời gian uống một chén trà nhỏ, qua một cây cầu vòm, liền đến Vọng Nguyệt trai.
Mã phu hạ ghế, Cố Thanh Huyền dùng quạt xếp vén rèm, được Hứa Chư đỡ xuống.
Đám gia nô trong biệt viện đồng loạt hành lễ với y. Y đứng dưới tán cây một lúc, nghe tiếng chim tước ríu rít và suối nước róc rách quanh mình, tâm tình rất đỗi thoải mái.
Trịnh thị dẫn mọi người vây quanh y vào đình viện, Chu bà tử thì cẩn thận đưa y đi xem vườn.
Vọng Nguyệt sơn nổi tiếng với hoa đỗ quyên, trong vườn đâu đâu cũng thấy bóng dáng của chúng, màu sắc rực rỡ, hoa văn sum suê. Có loại trắng thanh cao nhã thanh khiết, có loại đỏ hạnh kiều diễm như thiếu nữ, lại có loại hồng thắm mỹ lệ muôn phần phong tình. Mỗi góc vườn đều tràn ngập sức sống mùa xuân.
Cố Thanh Huyền chắp tay sau lưng, chậm rãi bước đi, trên đầu là bầu trời xanh thẳm, bên tai là tiếng ong vo ve, ánh nắng chan hòa nuôi dưỡng cả rừng núi, khiến thể xác lẫn tinh thần y đều thấy dễ chịu.
Trịnh thị rất hài lòng với Vọng Nguyệt trai, nói: “Biệt viện này không thua kém Ngô Đồng cư ở kinh thành chút nào.”
Cố Thanh Huyền “ừ” một tiếng.
Chu bà tử tiếp lời: “Sau núi còn có trại nuôi ngựa, lang quân nếu hứng thú, có thể dắt ngựa đi dạo chơi.”
Cố Thanh Huyền nhàn nhạt đáp: “Trên núi thả diều cũng rất tốt.”
Sáng sớm mệt mỏi vì xe ngựa, buổi chiều nắng lại gay gắt, y tính ngủ trưa nghỉ ngơi, định ngày mai mới lên núi sau.
Trong núi có nhiều động vật nhỏ, thường thấy sóc nhảy nhót trên cành cây. Bên này, Tô Mộ vừa thu dọn tay nải vừa trò chuyện với Tương Mai.
Bỗng nghe tiếng Tư Anh gọi ngoài cửa, Tương Mai bước ra ngoài.
Tô Mộ đã thu xếp xong quần áo, đến bên cửa sổ nhìn xa về phía Bích Ngọc lâu, nhớ lại cảnh rình coi hôm nay bị Cố Thanh Huyền bắt gặp ngay tại trận khiến nàng thoáng hoảng hốt.
May mà sau đó y không có phản ứng gì.
Hôm sau trời vừa sáng, đám gia nô đã mang đèn lồng lên núi dựng lều. Cố Thanh Huyền bị tiếng chim tước đánh thức, mấy con chim sẻ bay đến cành cây ngoài cửa sổ, ríu rít không ngừng.
Y còn ngái ngủ nhìn ra cửa sổ, bị tiếng ồn làm mất giấc thì hơi bực mình, đành kéo chăn trùm đầu. May mà đám chim sẻ cũng biết điều, không ở lại lâu mà bay đi, để y tiếp tục ngủ thêm chút.
Khi trời sáng hẳn, tiếng động trong viện dần lớn hơn, đám nô bộc làm việc thô sử bắt đầu lục tục đến.
Đến giờ Thìn hai khắc, Cố Thanh Huyền mới dậy. Thấy mắt y hơi xanh, Trịnh thị hầu hạ y thay y phục, chau mày hỏi: “Lang quân tối qua ngủ không ngon sao?”
Cố Thanh Huyền “ừm” một tiếng. Y vốn dễ tỉnh giấc, lại cảm thấy ban đêm trong núi ồn ào, nào là côn trùng kêu, nào là tiếng chim, bên này vừa ngớt bên kia lại nổi lên, náo nhiệt không thôi.
Hơn nữa y cũng mới đến, lạ giường ngủ không yên cũng là lẽ thường.
Thay xong một bộ áo thiên thanh với tay áo rộng phong nhã tuyệt vời, Trịnh thị vội khen: “Lang quân mang khí chất văn sĩ, mặc y phục thế này càng thêm tuấn tú.”
Cố Thanh Huyền nghiêm túc nhìn mình trong gương.
Trên đầu là ngọc quan tinh xảo, tóc buộc gọn gàng không chút cẩu thả, cổ áo trắng tinh, áo khoác thiên thanh thêm tay áo rộng viền lĩnh, eo thắt đai ngọc, đeo thêm đôi ngọc dương chi trắng ngà.
Vì là mùa xuân, chất vải áo mỏng nhẹ thoáng khí toát lên vẻ phiêu dật. Vai phải điểm xuyết vài bông mai trắng nhạt kéo dài đến ngực, uyển chuyển đến tận cùng.
Y vốn trắng trẻo, màu thiên thanh càng làm nổi bật môi hồng răng trắng như thêm vài phần kiều diễm hiếm có.
Quả thật khác với phong cách thường ngày của y, thêm nhiều phần hoạt bát và… xinh đẹp.
Ừm, chính là xinh đẹp.
Cố Thanh Huyền nhịn không được tự véo má mình, quay sang Trịnh thị hỏi: “Bộ này có quá tùy tiện không?”
Trịnh thị cười đáp: “Lang quân sinh ra đã tuấn tú, lại còn trẻ, mùa xuân nên mặc màu sắc thế này mới toát lên vẻ hoạt bát.” Lại nói, “Tuổi đẹp nhất thoáng chốc là qua, sau này muốn làm ông cụ non cũng không muộn.”
Nhờ lời này của bà, Cố Thanh Huyền mới không quá để ý bộ y phục này nữa.
Dùng xong bữa sáng, đám người hầu hạ y ra cửa.
Để tránh đụng phải đám du khách địa phương, họ đi từ đường sau núi lên. Lộ trình không xa, ven đường cũng ít người, chỉ cần đi ba mươi phút là đến chỗ dựng lều.
Vọng Nguyệt sơn không quá cao so với mực nước biển, hoa đỗ quyên chủ yếu nở gần chân núi. Nhà giàu thường ngồi kiệu lên, nhưng Cố Thanh Huyền muốn đi bộ nên không dùng.
Dọc đường chậm rãi lên núi, trên lối đến lều xảy ra chút chuyện nhỏ. Một quả phụ nương tử để mắt đến y.
Lúc ấy, nữ lang kia ngồi trên kiệu, bên cạnh có không ít nha hoàn bà tử hầu hạ, gia nô ăn mặc trang trọng, hẳn có xuất thân từ nhà giàu.
Khi họ đi ngang qua đám gia nô Cố phủ, nữ lang nhìn thấy Cố Thanh Huyền thì kinh ngạc như gặp tiên nhân, xuân tâm nháy mắt nổi sóng, không chút do dự ném về phía y một cành đỗ quyên.
Cố Thanh Huyền: “…”
Hành động tùy tiện này khiến Trịnh thị tức giận, bực bội nói: “Từ đâu ra cái thứ hương dã thô lỗ, không biết xấu hổ thế này?!”
Nữ lang nghe bà mắng thì ra hiệu cho gia nô dừng lại.
Nàng vén mũ lụa trắng có rèm, để lộ khuôn mặt tròn đầy mượt mà. Ngũ quan không quá tinh xảo, nhưng lại mang nét dịu dàng của nữ nhân, thoáng chút kiều mị.
“Đây là lang quân nhà ai vậy, đã từng có hôn phối chưa?”
Giọng nói trong trẻo, khiến đám gia nô Cố phủ xấu hổ không thôi.
Bị nữ lang công khai trêu ghẹo thế này vẫn là lần đầu tiên, Cố Thanh Huyền nắm quạt xếp, nhìn nàng mặc áo tay dài hoa lệ, bên cạnh có gia nô đông đúc, đoán chắc hẳn cũng có chút bối cảnh sau lưng.
Trịnh thị nhìn nàng cực kỳ gai mắt, đáp: “Ngươi là nương tử nhà ai, giữa ban ngày ban mặt mà không biết liêm sỉ, thật mất mặt.”
Nữ lang bật cười, ánh mắt mê hoặc nói: “Ta là nương tử Cừu gia ở Bình Xuân Viên, chồng mất mấy năm nay rồi nên muốn tìm một lang quân sống qua ngày. Hôm nay thấy lang quân nhà ngươi sinh ra tuấn tú, muốn nối một đoạn duyên, sao lại bảo mất mặt?”
Trịnh thị: “…”
Cừu gia ở Bình Xuân Viên, một trong bảy đại gia tộc Thường Châu, Cố Thanh Huyền cũng từng nghe qua. Cừu gia buôn muối, không trách đối phương lại hào phóng như vậy.
Dân phong Đại Tề mạnh mẽ, y thầm cảm thán nữ lang này thật dũng mãnh, nhướn mắt, dùng giọng Thường Châu đáp: “Cừu gia Bình Xuân Viên, e rằng không gả nổi cho ta.”
Lời này lập tức khơi dậy hứng thú của nữ lang.
Tô Mộ đi phía sau Trịnh thị nhịn không được lén nhìn người ngọc phía trước, rất muốn nói: Vị nữ tráng sĩ này, ngươi thật là có mắt nhìn, ta cũng đang muốn theo đuổi y đấy!