Lương Vân Hiền là kẻ thông minh theo nghĩa thế tục, một sự thông minh thể hiện qua việc hắn rất biết cách hưởng lợi từ người khác. Nhờ gia tộc và thê tử, hắn bước vào con đường làm quan. Rồi nhờ trời xui đất khiến, hắn tình cờ được dịp may, quan lộ thêm thuận lợi. Chuyện tốt như vậy rơi vào ai, dù khiêm nhường bình thản đến mấy, cũng có lúc không kìm được mà run rẩy vì mừng rỡ. Nhưng Lương Vân Hiền thì khác, hắn không hề như vậy. Để giữ bí mật, suốt mười năm qua, hắn không uống một giọt rượu nào, luôn dặn dò thê tử kiều mị, tùy hứng hàng ngàn lần rằng đã nhận lợi từ người ta thì phải biết ngậm miệng.
Hắn hiểu rõ, nếu không cẩn thận, phong quang trước mắt đến dễ dàng bao nhiêu thì khi bị thu hồi, cái giá phải trả sẽ thảm thiết bấy nhiêu.
Tạ Ủng Hi thích Lương Vân Hiền, một người đọc sách với dung mạo thanh tú, phong thái nhẹ nhàng, mọi thứ đều hợp ý nàng. Thấy phu quân căng thẳng mà vẫn dịu giọng giảng giải đạo lý, nàng vừa áy náy vừa vui mừng trong lòng. Nếu không phải nàng hoảng loạn khi thấy cảnh ấy, để lộ nhược điểm, kẻ kia cũng không tìm đến, khiến “Lương lang” phải miễn cưỡng lên “thuyền giặc”. Nỗi áy náy còn lại rơi vào phu thê a huynh.
Khi hay tin Thi Lệnh Yểu rơi xuống vực truyền đến, Tạ Ủng Hi từng khóc đứt ruột bên lão thái quân, lòng tràn đầy sợ hãi. Nàng ta nghĩ không phải đã thỏa thuận chỉ dạy dỗ a tẩu một bài học rồi dừng lại sao? Sao lại thành rơi xuống vực mà chết, sao lại làm nghiêm trọng đến vậy? Nhưng nỗi áy náy ấy dần tan biến trong con đường làm quan bình thản của Lương Vân Hiền và sự ca tụng từ mọi người. Nàng ta còn tự nhủ, ai cũng có số mệnh riêng.
Giờ đây, trong địa lao lạnh lẽo, tĩnh mịch, bên cạnh là người phu quân chỉ còn nửa mạng sống sau trận đòn, Tạ Ủng Hi không còn sức thương xót hắn. Nàng ta ôm gối, khóc nức nở. Nàng ta không hiểu, chỉ vì một lần sai lầm, sao từ nữ nhân cao cao tại thượng của Tạ gia, nàng ta lại rơi xuống thành tù nhân dưới địa lao? A huynh tức đến hộc máu, chắc chắn sẽ không tha cho nàng ta.
Ánh mắt hoảng loạn dừng trên Lương Vân Hiền thoi thóp, nàng bất chợt hét lên. Nàng không muốn thế này!
Trong âm mưu này, Lương Vân Hiền và Tạ Ủng Hi chỉ là những con tôm nhỏ, kẻ giao tiếp với họ cũng không phải nhân vật tầm cỡ. Nhưng Lương Vân Hiền may mắn giữ một manh mối, và chính tin tức ấy đã cứu hắn khỏi bị Sơn Phàn đánh chết. Hắn khai rằng kẻ kia nói giọng Biện Kinh lưu loát, nhưng vài âm tiết vẫn lộ nét khác thường, giống người Quảng Phủ. Nếu gã sai vặt từng sống ở Quảng Phủ trước khi đến Biện Kinh không nhận ra, hắn cũng không phân biệt được. Hắn ghi nhớ tin tức ấy, nhưng không dám nghĩ sâu, sợ vô tình để lộ rằng mình biết điều kẻ đứng sau không muốn, rồi bị diệt khẩu.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT