Lời sấm có nhắc: “Long sa ngập trời, Giang Nam sinh thần tiên,” ý rằng khi cát đất bao phủ lòng sông, đó là lúc ứng lời sấm hiển hiện.
Ôn Kinh Chập bảo loại dị tượng trời đất này thường mang điềm báo, và cứ vài chục năm lại xuất hiện một hai lần. Tống đại nhân đọc nhiều sách vở, không phải người bắn tên không có mục đích, hẳn đã nắm chắc điều gì đó mới mấy năm nay ra sức tạo thế cho Tống Hàn Oánh.
Hắn nói với ta, muốn cứu Tống Hàn Oánh thì phải nhanh chóng hành động.
“Ta tra sách cũ của tiền nhân, mỗi năm vào giao mùa đông xuân là thời điểm dễ xuất hiện cảnh tượng này nhất,” hắn lo lắng nói, “Tiểu thư có lòng hiệp nghĩa, Ôn mỗ khâm phục. Nhưng Tống đại nhân thế lớn, tiểu thư cẩn thận là được.”
Ta gật đầu tỏ ý đã hiểu: “Ngươi cứ yên tâm lo khoa cử.”
Năm nay tháng hai là tháng đủ, khoa khảo định vào ngày ba mươi tháng hai, chỉ còn vài ngày nữa là hắn phải vào trường thi. Được tin tức từ hắn đã là may mắn lắm rồi. Đây là chuyện giữa ta và Tống Hàn Oánh, không nên kéo hắn xuống nước.
Ta nói: “Vất vả cho công tử. Hôm nay mời ngươi đồng hành còn vì một việc nữa.”
Ta đưa cho hắn một chùm chìa khóa.
Phá miếu mùa đông lạnh giá, nếu đã mướn người, chẳng lý gì để người ta ở trong hoàn cảnh ấy mà đi thi.
“Căn nhà này cách trường thi không xa, công tử cứ đến ở trước. Tôi tớ ta đã sắp xếp xong. Ngươi thu dọn đồ đạc, theo Lưu thúc qua đó là được.”
Ta không để hắn từ chối, nhét chìa khóa vào tay hắn.
“Ta còn có việc, không làm chậm trễ công tử nữa.”
Ta đẩy cửa định đi.
Ôn Kinh Chập thở dài: “Chậm đã!”
“Tiểu thư, ta có một kế.” Chìa khóa xoay tròn trên đầu ngón tay hắn, rồi bị hắn nắm chặt trong lòng bàn tay.
Hắn cúi mắt cười: “Coi như ta cầm của người thì phải giúp người.”
“Ôn mỗ cả đời này hận nhất kẻ phụ lòng, sau đó là kẻ bị phụ liên tục mà vẫn không biết tự trọng. Tiểu thư biết chuyện này không phải để kéo vị lang quân kia về, mà là đi cứu một người đáng thương khác.”
Ôn Kinh Chập ngẩng lên, ánh mắt kiên định và tán thưởng nhìn ta, sáng rực: “Ta kính phục tiểu thư, cũng nguyện giúp nàng một tay.”
Ngày hai mươi bảy, sáng sớm ta gửi thiệp đến Tống phủ bái phỏng.
Chiều tà mới về phủ, ta thấy Hàn Quan đứng ngoài cửa nhà mình.
Hắn mặt mày lạnh băng, giữa đôi lông mày lộ vài phần nôn nóng.
Ta: “Đứng đây làm gì?”
Hắn cẩn thận quan sát ta, cười nói: “Ta nhớ ngươi. Muốn đứng trước cửa chờ, để sớm gặp được ngươi chút.”
Hắn vốn dĩ giỏi nói lời ngọt ngào. Hồi tóc để chỏm quen nhau, hắn luôn đứng trước mặt ta, bênh ta khi bị đám khuê tú khinh thường vì ta là con nhà thương nhân, miệng lúc nào cũng “Châu Nhi là tốt nhất.”
Đáng tiếc cậu thiếu niên mắt sáng long lanh trong ký ức ấy giờ đã hoàn toàn đổi khác.
Ta không đáp lời hắn: “Không có việc gì thì về ôn tập cho tốt đi, còn hai ngày nữa là khoa khảo rồi.”
“Ngươi yên tâm, ta nhất định vì ngươi mà giành một công danh trở về.” Hắn đưa tay muốn véo mặt ta. Ta nghiêng đầu tránh.
Nụ cười của Hàn Quan cứng lại trên mặt.
Hắn dò xét hỏi: “Hôm nay ngươi đi đâu vậy?”
“Tống gia.”
“Thế ngươi có gặp vị bạn cũ thơ ấu kia không?” Hắn nhìn chằm chằm vào mắt ta.
Khi ta nhìn lại, ánh mắt hắn thoáng mơ hồ, ngón tay siết chặt lòng bàn tay.
“Bạn cũ? Nàng ta cũng xứng?” Ta từng chữ một nhấn mạnh, “Ngươi nói xem có đáng trách không? Ta tức quá tát nàng một cái, vậy mà nàng chẳng dám hé răng.”
Hàn Quan không cười nổi nữa, lúng túng nói: “Ngươi có phải hiểu lầm gì không? Tống tiểu thư vốn thanh danh tốt, sao ngươi lại ra tay đánh người?”
Ta mất kiên nhẫn: “Không nhắc chuyện này nữa. Ngươi còn nhớ ngày yết bảng mặc gì không? Kẻo lúc đó đông người, ta sợ nhầm mất.”
“Bộ áo choàng thêu hải đường màu ngân hồng,” hắn đáp.
“Ừ, đừng quên đấy.”
Ta cười, tiến gần hắn: “Nếu đôi ta không thành thân được, theo khế ước, mấy năm nay ngươi tiêu tiền nhà ta thì phải trả lại.”
Hàn Quan hoảng hốt ngẩng lên nhìn ta.
Ánh hoàng hôn chiếu vào mắt hắn, ánh mắt phức tạp, nhưng ta lười phân tích cảm xúc trong đó.
Hắn mấp máy môi, cuối cùng cúi đầu nói: “Ngươi yên tâm, chúng ta chắc chắn sẽ thành hôn.”
“Ta hứa với ngươi.” Giọng hắn rất nhẹ, như đang tự giãy giụa.
Giãy giụa gì chứ?
Giãy giụa giữa việc cưới một quý nữ cao môn thư hương hay một thương gia nữ giàu nhất vùng?
Thật ghê tởm.
– –
Ngày ba mươi, khoa khảo bắt đầu.
Ta lấy cớ bận việc, không đi tiễn Hàn Quan, rồi quay đầu gọi xe ngựa đi đón Ôn Kinh Chập.
Ôn Kinh Chập vén rèm thấy ta, ngẩn ra, rồi nhẹ nhàng nói: “Kim tiểu thư đến tiễn ta đi thi sao? Đa tạ.”
Ta nhìn đôi mắt cong cong của hắn, thầm nghĩ gã này đúng là dễ thỏa mãn: “Hẳn là vậy.”
Ôn Kinh Chập mỉm cười ngồi xuống: “Ta còn lo Kim tiểu thư vẫn còn lưu luyến Hàn Quan, định đi tiễn hắn chứ.”
“Ta không đến mức hèn vậy đâu.”
Ôn Kinh Chập nói: “Vậy thì tốt.”
Dọc đường đưa đến trường thi, hắn vén rèm định xuống xe, rồi đột nhiên quay lại nói: “Giúp người thì giúp cho trót, ta giành cho tiểu thư một Trạng Nguyên về nhé?”
Hắn khí thế ngời ngời, mắt trong veo: “Ta đã hứa không làm tiểu thư lỗ vốn.”
Người dự thi hội đã là tài tuấn các nơi, thi hội xong còn có thi đình. Hắn tự tin thế nào mà dám nói ngay lúc này rằng sẽ giành Trạng Nguyên chứ?
Nhưng chẳng hiểu sao, ta đáp: “Ta tin ngươi.”
Hắn cười, nghiêm túc gật đầu: “Lời đã nói ra, không giành Trạng Nguyên thì hơi thiếu lễ độ.”
“Nàng cứ đợi đấy!”
Hắn nhảy xuống xe gọn gàng, góc áo xanh tạo thành một đường cong tiêu sái.
Thật kỳ diệu. Rõ ràng trước đây chúng ta còn xa cách, vậy mà trong thời gian ngắn ngủi này đã có thể trò chuyện vui vẻ.
Chẳng bao lâu, kết quả thi hội công bố, Ôn Kinh Chập quả nhiên đứng đầu như lời hắn nói. Ngày thi đình, hắn bước ra từ cửa cung, thần thái tự nhiên, còn rảnh rỗi hỏi ta có muốn ăn quýt ngự cống không.
“Ngươi đi thi còn mang đồ ăn theo sao?”
Hắn đắc ý cười: “Bệ hạ thưởng. Đây, chia nàng một nửa.”
Hắn móc từ trong ngực mấy quả quýt tròn vo, ấm nóng vì hơi ấm cơ thể hắn.
Ta hỏi: “Nếu ngươi giành Trạng Nguyên, hợp tác trước đây của chúng ta còn hiệu lực không?”
Hắn giả vờ kinh ngạc: “Trạng Nguyên là thứ gì giảm giá trị sao?”
Ta bật cười. Trạng Nguyên đương nhiên không phải thứ giảm giá, chỉ là lúc ấy ta không ngờ hắn thật sự làm được.
Tiền bạc tuy hấp dẫn, nhưng từ xưa sĩ nông công thương, thương nhân xếp cuối. Có tiền đồ tốt hơn, sao phải dây dưa với một thương nữ? Huống chi, giao kèo của chúng ta là “cướp nhầm rể”, ít nhiều cũng khiến hắn mất mặt.
Nói cách khác, giờ ta không còn là lựa chọn tốt nhất của hắn.
Ôn Kinh Chập thong dong bóc quýt: “Kim tiểu thư yên tâm, ta không phải giờ mới thấy mình có thể giành Trạng Nguyên.”
“Mỗi thí sinh trước khi vào trường đều tự xem mình là Trạng Nguyên tương lai.”
Hắn nhét quả quýt đã bóc vào tay ta: “Nên lúc đó nàng ra giá đã là giá Trạng Nguyên rồi.”
Ta câm nín.
Quả nhiên người với người khác nhau.
Năm đó, Hàn Quan là con vợ lẽ nhà họ Hàn, ta là thương nữ không lọt nổi vòng khuê tú. Hàn Quan nói một ngày nào đó hắn sẽ phong hầu bái tướng, đánh vào mặt đám người khinh thường chúng ta. Lúc ấy, mẹ hắn và nhà ta thỏa thuận để hắn làm rể.
Sau này hắn nổi bật ở học đường, thi hương thành danh một trận, liền muốn đổi hôn ước từ ở rể sang cưới vợ. Giờ đây, dù cha mẹ ta sửa lời đồng ý gả con, hắn vẫn do dự không biết có nên cưới ta không.
Thi xong bao ngày, hắn chẳng hề đến thăm nhà ta lần nào.
Ngày yết bảng, ta theo kế hoạch, dẫn một đám hạ nhân đến dưới bảng bắt rể.
Dòng người hỗn loạn, ta tìm nửa ngày mới thấy Ôn Kinh Chập đang chạy trốn khắp nơi. Hắn tóc tai rối bù, mặt mày kinh hồn chưa định: “Tiểu thư sao đến muộn thế, mấy nhà kia đúng là quá dã man.”
Hắn vừa oán giận vừa nhanh chóng đội mũ lên đầu, giơ hai tay hỏi: “Có cần trói tay không?”
Hợp tác kiểu gì mà thuần thục vậy chứ.
Cướp rể dưới bảng là kiểu bắt dã man thế này sao?
Ta lặng lẽ mở bao tải.
Ôn Kinh Chập linh hoạt chui vào, còn sờ bao tải, ngạc nhiên hỏi: “Cứng cứng là đá quý à?”
“Đúng vậy.”
Bao tải xa hoa nạm bảy màu đá quý dát chỉ vàng, rất xứng với giá trị Trạng Nguyên lang của hắn.
Ta ra lệnh cho mọi người ném cả bao tải quý giá lẫn người quý giá lên xe ngựa, trở về Kim phủ.
Ôn Kinh Chập bất ngờ hỏi: “Bao tải này là trước đây Kim tiểu thư chuẩn bị cho Hàn Quan sao?”
“Quan hệ gì đến ngươi?” Một giọng nữ không kiên nhẫn cắt ngang. “Cho ngươi là tốt rồi, hỏi nhiều thế làm gì?”
“Tống tiểu thư đừng nóng nảy như vậy,” Ôn Kinh Chập nhẫn nhịn đáp.
Đúng vậy, Tống tiểu thư. Trong xe ngựa này còn giấu một bao tải khác, chứa đệ nhất tài nữ kinh thành – Tống Hàn Oánh.
Hôm nay yết bảng, ngày mai là Quỳnh Lâm Yến, Tống đại nhân bận tối mắt ở Lễ Bộ, chính là cơ hội tốt để Tống Hàn Oánh trốn đi. Nàng cải nam trang, bị người ta sắp xếp nhét vào bao tải, trà trộn giữa đám bắt rể, giấu trong một chiếc xe ngựa khác.
Dĩ nhiên, xe ngựa không có bất kỳ dấu hiệu nào.
Gần đến Kim phủ, xác nhận xung quanh an toàn, ba người chúng ta hội hợp. Ta ngồi trên ghế, hai người họ trong bao tải.
Chẳng bao lâu, giọng Ôn Kinh Chập kìm nén vang lên: “Tống tiểu thư, xe ngựa chật, mong nàng kiểm soát tay chân mình.” Hắn nói đầy oán hận, “Nàng đá ta.”
Tống Hàn Oánh: “Châu Châu, hắn chê xe ngựa nhà nàng nhỏ.” Nàng khẽ cười, “Ôn công tử không biết sao? Xe ngựa của Châu Nhi nhà ta xa hoa đến mức cả kinh thành chẳng mấy nhà sánh bằng.”
Hô hấp Ôn Kinh Chập lập tức nặng thêm.
Hắn đột nhiên cười thảm, tự giễu: “Kinh Chập từ nhỏ nhà nghèo, không sánh được kiến thức rộng của Tống tiểu thư, khiến Kim tiểu thư chê cười rồi.”
Tống Hàn Oánh: …
Ta không dám nói to, sợ kinh động đám người trà xanh kia.