Nếu là trong những ngày tháng bình thường, Trần Tuệ hoàn toàn có thể ung dung dựa theo mưu kế đã định sẵn, tiếp tục giả vờ hôn mê rồi chờ Lý Hữu Đắc đưa nàng trở về nơi an toàn. Thế nhưng vào giờ khắc này, tình thế đã đổi khác rối ren vô cùng, ai mà ngờ là đám người Hi tộc kia lại hung hãn xông đánh đến đây một lần nữa!
Nếu như đây chỉ là lần đầu tiên Hi tộc kéo quân tấn công, có lẽ Trần Tuệ cũng không đến nỗi bồn chồn lo lắng đến thế. Nhưng vừa mới đánh lui được chúng, mồ hôi còn chưa kịp khô, chúng đã quay lại, thậm chí khí thế còn mạnh mẽ hơn trước. Nhìn thế nào cũng thấy trong chuyện này ẩn chứa điều gì đó bất thường như thể có mưu đồ sâu xa đang được giăng sẵn. Lúc này, rời xa cửa thành một chút rõ ràng là thượng sách để tránh vướng vào những rủi ro ngoài ý muốn. Nếu không may xảy ra chuyện gì thì biết phải làm sao đây?
Tất cả những suy nghĩ ấy chỉ thoáng qua trong tâm trí nàng nhanh như ánh chớp lóe lên giữa trời quang. Trần Tuệ vận dụng hết tài năng diễn xuất của mình, gian nan hé mở đôi mắt yếu ớt nhìn về phía Lý Hữu Đắc, nàng cất giọng nói run rẩy như thể chẳng còn chút sức lực nào: “Công công…”
“Ngươi bị làm sao vậy? Có chỗ nào không khỏe à?” Lý Hữu Đắc lộ vẻ lo lắng, hắn thoáng liếc ra ngoài, nhưng lại chẳng buồn để ý đến ánh mắt dò xét của những người xung quanh. Hắn nhíu mày, giọng đầy quan tâm hỏi nàng.
Tin tức mà người kia báo cáo với Lang Ngộ, hắn dĩ nhiên đã nghe rõ mồn một. Chỉ là giờ này, hắn đang đứng trước hai ngã rẽ khó khăn, nên quay về hay cố gắng lên tường thành thêm một lần nữa? Hắn thật sự rơi vào thế tiến thoái lưỡng nan. Mới vừa bị họ Tiết kia mắng cho một trận, hắn không muốn để người khác xem thường nữa, cũng luôn khao khát chứng tỏ bản thân. Nhưng hai chữ “chiến trường” kia đối với hắn không khác nào cơn ác mộng, chỉ nghĩ đến thôi đã khiến lòng run sợ không thôi. Trong khoảnh khắc này, hắn thực sự không thể đưa ra quyết định dứt khoát được.
“Đầu ta… có chút choáng váng…” Trần Tuệ ra vẻ đau đớn, nàng đưa tay ôm lấy đầu cố sức ngồi dậy. Nhưng thân mình nàng lại lảo đảo như thể không còn chút sức lực nào, thậm chí phải cố gắng lắm mới ngồi vững được trên mặt đất.
Lý Hữu Đắc gật đầu quả quyết nói: “Vậy chúng ta về nghỉ ngơi một lát trước đã.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT