Trần Tuệ lúc này ghé sát vào Lý Hữu Đắc, trên mặt vừa có vẻ khẩn trương sợ bị người phát hiện, vừa mang theo nỗi sợ hãi xen lẫn hy vọng rằng Lý Hữu Đắc sẽ coi nàng như người một nhà mà không giết nàng diệt khẩu.
Nàng tiếp tục nói: “Công công, lúc trước thấy ngài khẩn trương tìm nó như vậy, Tuệ Nương đã biết nó rất quan trọng… Nhưng lại không dám trực tiếp giao ra. Tuệ Nương sớm hiểu rõ đạo lý càng nắm nhiều bí mật thì càng nguy hiểm, nên mới trộm nghĩ đem nó ném đến Ỷ Trúc Hiên, giả vờ như con mèo kia ngậm về đó… Không ngờ Tuệ Nương dù nghĩ kỹ càng kín đáo thế nào, cũng không thoát khỏi đôi mắt tinh tường của công công, nhìn qua liền thấu mọi việc!”
Nàng giải thích một lượt những gì mình đã làm, tiện thể khen ngợi nịnh nọt Lý Hữu Đắc một câu. Không phải nàng đột nhiên tốt bụng không lôi Tử Ngọc ra, mà vì nếu nàng bảo đây là vật vu cổ thì không thể để Tử Ngọc xen vào chuyện xấu này. Nàng dám chắc Tử Ngọc biết rõ đây là thứ gì, nếu Tử Ngọc bị Lý Hữu Đắc bắt, ả ta chắc chắn sẽ nói bậy bạ một tràng. Tương lai còn dài, nàng luôn có cách khác để trả thù Tử Ngọc, không cần vội vàng ra tay vào lúc này.
Lý Hữu Đắc nhìn chằm chằm Trần Tuệ hồi lâu. Thần sắc nàng không để lộ ra chút sơ hở nào, xem ra nàng thật sự nghĩ như vậy, và cách nói này cũng không có gì đáng nghi.
Nhưng lúc này hắn lại thấy không vui.
Hay đúng hơn là, trước khi nghĩ đến việc nàng có thể đã biết đây là gì, trong lòng hắn phức tạp rối rắm, lo sợ, nghi ngờ, xấu hổ và tức giận. Nhưng khi biết nàng đã nhìn, lại hiểu lầm nó thành thứ khác, hắn lại không thấy hài lòng.
Nếu nàng biết đây là gì thật thì sao? Lúc đó nàng sẽ phản ứng thế nào?

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play