Ngay khoảnh khắc Trần Tuệ mở mắt, liền phát hiện Lý Hữu Đắc không biết đã tỉnh dậy từ lúc nào, còn đang nhìn nàng chăm chú không rời. Nàng cong môi cười khẽ một tiếng, hơi nghiêng người áp sát tới, cúi xuống hôn nhẹ lên môi hắn, rồi mềm giọng nói, vừa như nũng nịu vừa như đùa giỡn: “Công công, buổi sáng an lành nha.”
Lý Hữu Đắc có chút lúng túng, trong lòng nhớ lại chuyện mình làm đêm qua, liền càng không biết nên lấy sắc mặt gì mà đối mặt với nàng cho phải. Hắn lúc này ở trước mặt nàng đã như thân không mảnh vải, không còn chỗ nào để giấu giếm nữa rồi.
Trần Tuệ thì không nghĩ nhiều như Lý Hữu Đắc, nàng nhắm mắt lại, tựa người vào lòng hắn, tay chân cũng không giữ ý tứ gì, cứ thế mà đưa lên người hắn tìm chỗ tựa vào.
“Giờ không còn sớm nữa, ta nên vào cung rồi.” Lý Hữu Đắc như dỗ dành đứa nhỏ, ghé sát bên tai Trần Tuệ nói nhỏ.
Trần Tuệ đáp lời mơ hồ: “Thật sự không muốn để chàng đi mà.” Rồi nàng lại nảy ra ý nghĩ kỳ quặc, cười tủm tỉm nói, “Công công, hay là chàng kiếm cho hoàng thượng vài vị mỹ nhân, hoặc mấy món đồ chơi thú vị đi, để hắn vui đến quên cả trời đất, làm bậc quân vương từ nay không buồn thượng triều nữa, như vậy thì chàng cũng không cần phải thức dậy từ sớm đi hầu hạ làm gì.”
“Ta làm gì có bản lĩnh ấy.” Lý Hữu Đắc lắc đầu, đương kim hoàng thượng dù gì cũng còn trẻ, có khi không tránh khỏi đắm mình trong vui thú, nhưng nếu nói hắn vì vậy mà không đoái hoài đến triều chính thì quả thật là chuyện không thể xảy ra.
“Thế thì tìm người có bản lĩnh làm thôi.” Trần Tuệ cười cười nói, “Cái vị Vương công công kia không phải nhàn rỗi lắm sao? Lúc trước còn cứ tìm chàng gây chuyện hoài, nếu hắn đem chút tâm tư kia dồn lên người hoàng thượng, thì đâu có rảnh rỗi mà đến đây chống đối chàng nữa.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT