Lý Hữu Đắc hành động trông có vẻ xúc động thô lỗ, nhưng khi thật sự hôn lên môi Trần Tuệ, hắn bỗng trở nên rất đỗi nhẹ nhàng, mỗi động tác đều hết sức ôn nhu.
Trong đầu Trần Tuệ lúc ấy như có pháo hoa nổ tung. Lý Hữu Đắc đúng là từng chủ động hôn nàng, nhưng hoặc là thô bạo đến cắn môi nàng chảy máu, hoặc là nàng hôn trước rồi hắn mới đáp lại. Nhưng chủ động dịu dàng như thế này lại là lần đầu. Nàng thậm chí còn cảm nhận được nỗi lòng phức tạp chất chứa trong nụ hôn ấy.
Ngẩn ngơ chỉ trong một thoáng, Trần Tuệ biết mình đã đoán đúng rồi. Nàng còn đọc được từ nụ hôn này chút hương vị bi thương tích tụ qua tháng năm. Thế là Trần Tuệ không do dự ôm lấy Lý Hữu Đắc rồi ôn nhu hôn lại.
Hai người với những trải nghiệm và tư tưởng khác biệt trong khoảnh khắc này tựa hồ như hòa quyện hoàn toàn. Trần Tuệ không biết thời gian đã trôi qua bao lâu vì nàng chỉ mải đắm mình trong nụ hôn ấy cho đến khi Lý Hữu Đắc buông nàng ra. Hắn siết tay ôm chặt nàng, nói giọng khàn khàn: “Ngủ đi nào.”
Trần Tuệ không lên tiếng. Vừa rồi nàng chỉ hưởng thụ nụ hôn chứ không nghĩ gì. Song bây giờ, nàng có thể nghĩ rằng Lý Hữu Đắc đã bắt đầu tin nàng thật lòng thích hắn chưa nhỉ?
Một lát sau, Trần Tuệ bỗng nói: “Công công, ngài đã ngủ chưa?”
“Chưa.” Lý Hữu Đắc đáp.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play