Lý Hữu Đắc ngẩn ra hồi lâu rồi vội kéo người vào phòng, đóng sầm cửa lại.
“Trời lạnh thế này, sao ngươi chỉ mặc có chút xíu đã chạy lung tung hả? Thân mình yếu ớt thế còn muốn tùy tiện đạp hỏng à?” Lý Hữu Đắc kéo áo choàng trên người Trần Tuệ khép chặt vào giữa, lại tức giận mắng. “Nếu thật sự bị lạnh thành ra bệnh khó chịu, ta xem ngươi đi đâu mà khóc!”
Trần Tuệ cúi đầu không nói gì, nhưng trong lòng đã sớm cười đến nở hoa. Nàng trước đó cố ý làm người ngoài nghĩ mình không ăn cơm, chính là để đánh vào ý nghĩ lo lắng của Lý Hữu Đắc. Sau đó thấy hắn không đến hỏi han tình hình, nàng cũng không quá để tâm mà dứt khoát chờ đến tối mới qua đây bán thảm. Nàng không tin bản thân hôm nay không leo được lên giường của hắn!
Thấy Trần Tuệ buồn bã không hé răng, cúi đầu chỉ lộ đỉnh đầu, dáng vẻ thật sự quá khiến người ta thương tiếc, Lý Hữu Đắc nào còn thốt ra được lời khó nghe nữa. Nghĩ đến câu hỏi của nàng, hắn bất đắc dĩ nói: “Ngươi nghĩ đi đâu thế hả? Nếu ta thật sự chán ngươi thì đã sớm đuổi ngươi đi rồi, nào còn để ngươi tiếp tục ở lại Cúc Viện làm gì?”
Hắn cúi xuống cầm tay Trần Tuệ liền bị cảm giác lạnh buốt từ tay nàng xuyên qua lòng bàn tay. Hắn vội nắm cả hai tay nàng, không ngừng xoa xoa: “Nhìn tay ngươi bị lạnh thành cái dạng gì rồi…”
Tầm mắt Lý Hữu Đắc lại trượt xuống, thấy nàng chỉ mang đôi giày vải mỏng để lộ ra một đoạn mắt cá chân đã bị đông tím, hắn nhất thời vừa tức giận vừa gấp gáp nói: “Ngươi muốn bị lạnh bệnh thật à!”
“Nếu công công không cần ta, thì ta lạnh chết cho xong chuyện.” Trần Tuệ cúi đầu khẽ nói.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play