Gió lạnh cuốn theo lá rơi rụng lả tả, cỏ cây tàn úa ủ rũ.
Vài ngày sau khi Lục Doanh rời đi, Bùi Nghiệp cũng kiểm kê xong lương thực, ngựa và vật tư, chở đi đầy ắp. Hai người này trước sau như đám thổ phỉ vào thành vơ vét Hộ Bộ đến trống rỗng, làm Trương Cát nhiều ngày ăn không ngon ngủ không yên, lo lắng cho chi phí sang năm. Bàn tính đánh tới đánh lui, cuối cùng chỉ có thể tiết kiệm được gì thì hay thứ nấy, ông trước tiên trình hai tấu sớ cắt giảm chi phí cung đình, Trình Tranh vốn định nhân dịp vụ Ngân Vương kết thúc mở tiệc khao thưởng tướng sĩ, cũng bị ông ngay giữa buổi lâm triều, trước mặt mọi người bác bỏ.
Hứng thú tốt đẹp của Trình Tranh cũng tiêu tan không còn tăm hơi.
“Cũng chỉ là một bữa tiệc, ngươi việc gì phải chọc cho Thánh Thượng không vui.” Lâm triều kết thúc, vừa qua giấc trưa, tiếc là hôm nay không có nắng, gió thổi mạnh khiến Tưởng Tắc Minh cúi đầu, hắn nói: “Đầu năm lúc Ngân Vương tiến công đánh dữ dội, hướng gió trong triều thay đổi liên hồi, ngươi không phải không biết, dây dưa gần một năm mới quét sạch được đám mưu nghịch này, thánh nhân chỉ muốn nhân dịp vụ án kết thúc để gõ chuông cảnh báo những kẻ hai lòng.”
Trương Cát mang đôi mắt thâm quầng, nói: “Ta đương nhiên biết, nhưng hiện giờ đã vào tháng Mười, cuối năm đang cận kề, nơi đâu cũng cần tiền, huống chi sau đại thắng, phần thưởng nên thưởng đã thưởng rồi, mở tiệc nữa thật sự không cần thiết. Năm nay may mắn lắm mới vượt qua được, chẳng lẽ năm nào cũng trông chờ có một Võ Đức Hầu nhảy ra để vơ vét sao?”
Tưởng Tắc Minh không biết bình phẩm gì, chỉ liếc mắt nói: “Phùng đại nhân nghĩ sao?”
Phùng Dự cũng mang tâm sự nặng nề, nhướng mắt nói, “Tiết kiệm đi, biết đâu vẫn còn một trận ác chiến phải đánh.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT