Trình Mộ Ninh không chút do dự ghé lên lưng Bùi Thiệu, áo choàng cùng mũ trùm che kín cả người nàng, chỉ lộ ra đôi mắt sáng trong lạ thường, trong giọng điệu bình tĩnh của nàng cũng ẩn chứa chút phấn khích nho nhỏ, khiến nàng trông không còn trầm ổn như ngày thường nữa, “Ta có nặng không?”
Sao có thể nặng được, uổng công Lưu Ông ngày ba bữa hầu hạ suốt mấy tháng, cũng không thấy nàng tăng thêm được mấy lạng thịt. Bùi Thiệu lắc đầu, lại nhận ra Trình Mộ Ninh không thấy được, mới nói: “Không nặng.”
Người trên lưng “ồ” một tiếng, yên tâm tựa vào vai hắn.
Bùi Thiệu sợ làm nàng xốc nảy nên không dám đi quá nhanh, nhưng nam nhân chân dài, vài bước đã đi ra xa. Ngân Trúc chần chừ bước chân, sau đó ra hiệu cho xe ngựa và thị vệ theo sau từ xa, rồi mới nhấc chân đuổi theo, nhưng không dám đến quá gần.
Màn đêm đã buông xuống, đèn hoa rực rỡ hai bên đường vẫn chưa tắt. Đại Chu qua từng năm nới lỏng lệnh cấm đi lại ban đêm, giờ đã qua giờ Tuất, quan binh tuần phòng mới bắt đầu xua người, tiểu thương ven phố đối phó theo lệ, dường như còn lưu luyến chưa muốn thu quán.
Trình Mộ Ninh hiếm khi thấy cảnh náo nhiệt thế này, nửa bên mặt nàng vùi vào vai Bùi Thiệu, mắt không chớp hứng thú nhìn bên đường, nhưng lại như thất thần ngẩn ngơ. Bùi Thiệu từ góc cổ không thấy được mặt nàng, chỉ cảm nhận nhịp thở trên lưng vững vàng chậm rãi, đúng lúc hắn tưởng nàng đã ngủ, Trình Mộ Ninh lại ngẩng đầu lên, “Phía trước đường tối quá, chàng mua một cái đèn lồng đi.”
Bùi Thiệu dừng bước, theo hướng ngón tay nàng trông thấy một sạp bán hoa đăng. Tiểu thương kia có vẻ sắp thu quán, công chúa không kìm được vỗ hắn một cái, “Chàng nhanh lên.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT