Trình Mộ Ninh giỏi suy đoán lòng người, cũng giỏi tùy người mà bày mưu, đối với mỗi người khác nhau, ngay cả ngữ điệu nói chuyện của nàng cũng không giống nhau. Đây là quyền mưu cũng có thể là mị thuật. Lục Doanh trong cuộc trò chuyện này được lợi không ít, cô nàng ôm mặt sắp xếp lại suy nghĩ, dáng vẻ nửa tỉnh nửa say toát ra chút ngây thơ mơ màng.
Ngược lại với công chúa bên cạnh, rượu quá nửa tuần vẫn ngồi đoan trang, không lộ vẻ say nhưng dây đeo trên ngọc bội bên hông nàng đã bị nàng thắt thành nút chết. Ngân Trúc lặng lẽ quan sát, rồi âm thầm lui ra ngoài cửa, vừa xoay người, nàng không phòng bị mà giật mình, “Điện… ”
Nhưng nàng nhanh chóng phản ứng kịp thời mà hành lễ nói: “Công chúa trông có chút say, nô tỳ đi lấy một chén trà giải rượu.”
Bùi Thiệu “ừ” một tiếng, lại nói: “Đi đi.”
Động tĩnh bên này thu hút người trong phòng, Bùi Thiệu với thần sắc tự nhiên bước vào, nói: “Sắp đến giờ cấm đi lại ban đêm rồi.”
A, thì ra là đến bắt người. Lục Doanh thầm nghĩ trong lòng.
Ánh mắt Trình Mộ Ninh dõi theo Bùi Thiệu, “Chẳng phải còn cần tuần phòng sao, chàng đến đây từ bao giờ?”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play