Trưởng Công chúa và Trần Các lão tỉnh táo ngay lập tức, kể cả nước mắt nóng hổi ở khóe mắt hai người cũng bị một câu nói quái dị của Phò mã xóa đi.
Trần Đình Giám cụp mắt xuống, yên lặng bình phục tâm trạng. Hoa Dương cúi người xuống, đưa ống tay áo lên chạm nhẹ vào khóe mắt.
Trên bàn cờ chỉ còn một quân cờ trắng giữa cả đống quân cờ đen.
Trần Đình Giám khiêm tốn lễ độ dọn hết quân cờ đen vào trong hộp, lại dùng hai tay nâng quân cờ trắng kia nhẹ nhàng để vào trong hộp cờ trước mặt Trưởng Công chúa, nhẹ giọng nói với nàng: “Trong ván cờ này thần nhận được ích lợi không nhỏ, cũng biết tiếp theo nên làm thế nào. Giờ không còn sớm nữa, Trưởng Công chúa vẫn nên về sớm một chút để nghỉ ngơi. Sau này nếu Trưởng Công chúa có nhã hứng thần xin đợi bất cứ lúc nào.”
Hoa Dương nhìn thấy nếp nhăn nơi khóe mắt của Các lão, cũng thấy được sợi bạc trên mái tóc, trong lòng thấy chua xót.
Cha chồng có thể từ một thư sinh hào môn đi tới ngày hôm nay, sao có thể không hiểu lo cho bản thân như thế nào?
Chỉ là một nửa ruộng đồng trong thiên hạ này nằm trong tay phiên vương và quý tộc, hoặc là quan lại và các thương nhân giàu có, bách tính càng ngày càng khổ, quốc khố càng ngày càng trống không. Dưới triều đại của hoàng gia gia và phụ hoàng, quốc khố đã tới mức chỉ có ra không có vào, đến cả gom góp quân lương cũng khó khăn. Dân nghèo binh yếu lại nhiều quan tham, loạn trong giặc ngoài, đệ đệ còn trẻ không trấn áp được triều đình, nếu như cha chồng không đứng ra, không kịp phổ biến cải cách đổi mới thì triều đình có thể kéo dài được bao lâu?

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play