“Đúng là thần nghĩ có thể dùng Trương Bàn được, ý của Trưởng Công chúa như thế nào?”
Trần Đình Giám chậm rãi hạ một con cờ đen xuống, ngước mắt nhìn con dâu.
Hoa Dương đón ánh mắt của ông, vẻ mặt nghiêm nghị: “Con dâu cho rằng, Trương Bàn rất khéo đưa đẩy. Phụ thân hiện tại đang được mẫu hậu và đệ đệ trọng dụng, hắn coi phụ thân như thiên lôi sai đâu đánh đó. Sau này phụ thân già rồi, hoặc là có người lung lay được nền móng cải cách này, Trương Bàn là người có thể quăng Cao Thủ phụ để đi tìm chỗ dựa mới, tới lúc đó cũng có thể không do dự mà ruồng bỏ người và sự nghiệp cải cách của người để đón ý nói hùa với những đại thần đối đầu với người, đi một con đường thoải mái hơn.”
Trần Đình Giám lại cầm một quân cờ nữa lên, ngón cái và ngón trỏ giữ quân cờ nhẹ nhàng miết.
Lý do này của con dâu không quá thuyết phục được ông.
Đầu tiên, Trương Bàn chỉ nhỏ hơn ông một tuổi, chờ đến lúc ông lớn tuổi thì Trương Bàn cũng già rồi, thậm chí Trương Bàn có khi còn không sống lâu được hơn ông.
Thứ hai, nếu có người có thể làm lung lay được các cải cách của ông, ông sẽ đứng ngồi không yên, như vậy bất kể là ông đề bạt người nào đi nữa, những người đó cũng sẽ như khỉ tan đi khi cây đổ.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT