Đắp chăn ngủ một đêm, buổi sáng hôm sau, khi Trần Kính Tông thức dậy, tuy rằng hắn đã rất nhẹ nhàng cẩn thận nhưng Hoa Dương vẫn thức giấc.
Hoa Dương ôm lấy eo hắn theo thói quen, cơ thể dựa vào hắn. Cả người Trần Kính Đông cứng đờ.
Hắn luôn dậy sớm, mười ngày thì có khoảng một hai ngày sẽ khiến nàng thức giấc, nếu là mùa hè nàng tuyệt đối sẽ không dựa sát vào, nhưng mùa đông đến nàng sẽ lưu luyến không chịu buông cơ thể ấm áp như lò sưởi của hắn ra.
Trần Kính Tông xoay người lại ôm nàng vào lòng, vén những sợi tóc rối bên tai rồi hôn một bên gáy nàng.
Hoa Dương đang mơ mơ màng màng dần trở nên tỉnh táo hơn, ngoài cửa sổ hình như có tiếng gió thổi, nàng sờ vai hắn, nghiêng đầu nói: “Năm nay ta sẽ làm áo choàng cho chàng nữa nhé.”
Từ lần trước tặng hắn đến nay đã qua hai năm, Hoa Dương cảm thấy nó đã là đồ cũ rồi.
Trần Kính Tông: “Không cần đâu, một ông lão có thể mặc một cái áo choàng mười mấy năm, ta chỉ choàng nó lúc gấp rút lên đường thôi, trời tối như vậy
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT