7
Đó là một bản hợp đồng lao động.
Lương tháng 50.000 tệ, công việc là làm vợ anh ta, thậm chí còn có đầy đủ bảo hiểm xã hội.
Chế độ đãi ngộ tốt hơn công việc hiện tại của tôi rất nhiều.
Tôi không lập tức ký mà nghiêm túc nói với anh ta:
“Tô tổng, tôi không bán thân.”
Tô Minh Xuyên mỉm cười:
“Không phải bán thân, em cứ coi như đây là một công việc.
“Chúng ta vẫn sẽ sống như bây giờ, tôi sẽ không ép buộc em làm gì cả, yên tâm đi.”
Nói thật, tôi không yên tâm.
Không phải không yên tâm về anh ta, mà là về chính bản thân mình.
Tô Minh Xuyên… cao ráo, đẹp trai, lại giàu có.
Anh ta nhã nhặn, có học thức, tốt nghiệp ngành triết học ở nước ngoài.
Mỗi khi anh ta hạ mình trò chuyện với ai, đều khiến người đó có cảm giác dễ chịu như được tắm mình trong gió xuân.
Giống như ngay lúc này vậy.
Tôi cố gắng lắc đầu thật mạnh, mong rằng có thể lắc hết mớ suy nghĩ lộn xộn trong đầu ra ngoài.
“Anh có thể cho tôi một lý do được không? Là vì chị họ tôi sao? Anh muốn chờ cô ấy quay lại rồi mới ly hôn à?”
Thực tế thì, hợp tác giữa nhà họ Tô và bác tôi đã hoàn tất. Có hay không cuộc hôn nhân này, cũng chẳng còn quan trọng nữa.
Tô Minh Xuyên khẽ cười khổ, trông có chút khó xử:
“Không phải vì cô ấy, chỉ là… tôi cần thời gian để buông bỏ.
“Mẹ tôi sẽ không cho tôi thời gian đó. Không phải em, thì cũng sẽ là người khác.”
Tóm lại, vì muốn gia đình yên ổn, anh ta thuê tôi làm vợ hợp đồng.
Tôi không lập tức đồng ý, mà nói với anh ta rằng hãy cho tôi một ngày để suy nghĩ.
Tối đó, tôi nằm trên giường trằn trọc suy tính thiệt hơn.
Năm nay tôi 23 tuổi, nếu ký hợp đồng 5 năm, khi kết thúc tôi sẽ 28.
Lương tháng 50.000 tệ, 5 năm là 3 triệu tệ, chưa tính tiền thưởng cuối năm hay những khoản thưởng khác (bao gồm cả bao lì xì từ bố mẹ chồng).
Công việc chủ yếu là xuất hiện đúng nơi, đúng lúc để làm một “linh vật may mắn”, thỉnh thoảng ăn cơm cùng nhà họ Tô.
Ngoài ra, theo yêu cầu của mẹ chồng, tôi còn cần thể hiện một chút “dịch vụ vợ chồng”, như chuẩn bị bữa trưa yêu thương gửi cho Tô Minh Xuyên.
Chịu đựng vài lời đàm tiếu của đám con nhà giàu.
Nghe có vẻ nhiều việc quá nhỉ?
Nhưng thực tế, làm “linh vật” một năm chỉ độ mười lần.
Nhà họ Tô có vòng quan hệ riêng, tôi chỉ cần xuất hiện vào các dịp lễ Tết, ngoan ngoãn nghe những lời giục sinh con từ bậc trưởng bối.
Những lúc khác, tôi hoàn toàn tự do.
Thậm chí, bữa trưa “yêu thương” của Tô Minh Xuyên tôi cũng có thể đặt ship đến, chỉ cần gọi điện nhắc anh ta ăn đúng giờ.
Chắc anh ta sẽ nể mặt mà ăn thôi nhỉ?
8
Sáng hôm sau, tôi vác đôi mắt thâm quầng đi tìm Tô Minh Xuyên.
“Tôi có thể ký, nhưng nội dung phải chỉnh sửa.”
Tôi chỉ thêm một điều khoản: Tôi có quyền đơn phương chấm dứt hợp đồng bất cứ lúc nào.
Tô Minh Xuyên không có ý kiến, lập tức bảo luật sư chỉnh sửa.
Luật sư đích thân mang hợp đồng đến căn hộ.
Hợp đồng có hai bản, mỗi người giữ một bản.
Hôm đó, tôi đến công ty cũ nộp đơn nghỉ việc.
Trở về chính thức “bắt đầu công việc” – làm vợ của Tô Minh Xuyên.
Mỗi ngày ở nhà xem phim, chơi với mèo.
Sau đó nhờ dì giúp việc chuẩn bị bữa trưa, gọi ship giao đến cho Tô Minh Xuyên.
Rồi đặt báo thức, đúng 12 giờ nhắc anh ta ăn cơm.
Tôi cứ tưởng công việc này dễ dàng lắm, ai ngờ ngay tuần đầu tiên đã xảy ra chuyện.
Tô Minh Xuyên lại nhập viện.
9
Tôi lại bị gọi về nhà cũ.
Sau khi bị mẹ chồng “dạy dỗ” suốt hơn một tiếng đồng hồ, tôi tò mò hỏi Tô Minh Xuyên:
“Anh thấy đồ ăn dì giúp việc nấu không ngon sao?”
Anh ta có chút lúng túng:
“Không phải… chỉ là, lúc bận quá, tôi thường quên ăn…”
À, hiểu rồi.
Từ đó trở đi, tôi đích thân mang cơm trưa do dì giúp việc chuẩn bị đến công ty cho anh ta.
Ngồi trong văn phòng, chăm chú quan sát anh ta.
Cứ nhìn chằm chằm như vậy, cho đến khi anh ta chịu thua, bỏ tài liệu xuống và bắt đầu ăn.
Anh ta ăn xong, tôi cũng không ở lại làm phiền, dọn hộp cơm rồi rời đi.
Cũng không vội về nhà, mà ghé trung tâm thương mại gần đó dạo chơi, xem phim.
Phim không hay thì đi học – học bơi, học gym, thậm chí đăng ký cả lớp hùng biện, lớp viết lách.
Học phí? Để Tô Minh Xuyên thanh toán.
Nhân tiện, tôi cũng đi thi lấy bằng lái xe luôn.
Cuộc sống của tôi trôi qua khá thoải mái và bận rộn.
Chỉ là, Tô Minh Xuyên là người có khả năng thích nghi quá tốt.
Chưa đến hai tuần, anh ta đã quen với việc bị tôi theo dõi mỗi bữa trưa.
Muốn nhắc anh ta ăn cơm, tôi phải liên tục lên tiếng thúc giục.
Nói nhiều đến mức chính tôi cũng phát ngán, thế là tôi đổi chiến thuật—cứ líu ríu nói chuyện để làm phiền anh ta làm việc.
Dùng vốn ngoại ngữ không chuẩn của mình để luyện nói với anh ta.
Hôm thì tiếng Anh, hôm thì tiếng Pháp, tùy vào khóa học tôi đang theo học lúc đó.
Chỉ đến khi anh ta thật sự chịu hết nổi, mới miễn cưỡng gập laptop lại, ngoan ngoãn đến ăn cơm.
Bắt anh ta ăn một bữa cơm đúng là gian nan thật đấy.
Lúc đó, mối quan hệ giữa chúng tôi vẫn chỉ đơn thuần là “ông chủ và nhân viên”.
Tôi không có ý định vượt quá giới hạn, mà anh ta cũng chưa thể buông bỏ hình bóng “bạch nguyệt quang” của mình.
Tôi yêu anh ta vào một đêm đông, hai năm sau.