1

Tô Minh Xuyên có yêu tôi không? Ban đầu tôi chẳng quan tâm.

Tôi kết hôn với anh ta, chẳng qua là bị ép vào thế không còn lựa chọn.

Tôi… chỉ là người thay thế.

Là kẻ được chọn để thay chị họ tôi bước vào lễ đường.

Chị ấy – Bạch Nhược Vân – là nữ thần trong giới thượng lưu, một tiểu thư giàu có hoàn mỹ.

Từ nhỏ đã học ballet, piano, mọi thứ đều xuất sắc.

Thích du lịch, thích thể thao, đã từng nhảy dù, từng trượt tuyết.

Tự do, phóng khoáng, như cơn gió, như áng mây.

Chị ấy và Tô Minh Xuyên là thanh mai trúc mã, cùng nhau lớn lên, cùng nhau du lịch, cùng nhau du học.

Họ chỉ xa nhau một thời gian ngắn khi anh ta về nước tiếp quản gia nghiệp.

Sau đó, anh ta cầu hôn chị ấy, chị ấy đồng ý.

Nhưng rồi, ngay trong ngày cưới, chị ấy lại bỏ trốn.

Chị ấy đi tìm tự do của mình.

Nhưng hôn lễ này, không chỉ là chuyện của riêng họ.

Đó là thể diện của cả hai gia tộc họ Tô và họ Bạch.

Vậy nên, bác tôi đã tìm đến tôi, yêu cầu tôi thế chỗ làm cô dâu.

Tôi là ai ư?

Tôi là Bạch Dĩ Vi, em họ của Bạch Nhược Vân.

Thật ra, trước đó, tôi và bố mẹ cũng định tìm bác vay tiền sau đám cưới.

Mẹ tôi bị bệnh nặng, cần một khoản tiền lớn để chữa trị.

Bố tôi chỉ là con ngoài giá thú của nhà họ Bạch, năm đó khi ông nội mất, ông chỉ được chia một căn nhà.

Ông đã lớn tuổi, lại chỉ là một viên chức nhỏ, lương chẳng được bao nhiêu, số tiền tiết kiệm trong nhà cũng chỉ đủ duy trì một tháng.

Còn tôi, vừa mới tốt nghiệp đại học.

Dù có làm cùng lúc ba công việc thì mỗi tháng giỏi lắm cũng chỉ kiếm được 20.000 tệ.

Chừng đó chỉ đủ chi trả hai ngày trong phòng ICU cho mẹ tôi.

Nếu tháng sau không xoay đủ tiền, chúng tôi sẽ phải bán nhà để chữa bệnh.

2

Khi bác tôi cho người đến tìm, tôi còn ngây ngô tưởng họ gọi tôi làm phù dâu.

Không ngờ, họ lại muốn tôi thay chị họ làm cô dâu.

Bác tôi nhìn tôi, bình tĩnh nói:

“Bác biết mẹ cháu bị bệnh.

Chỉ cần hôm nay cháu thay Nhược Vân kết hôn, bác sẽ cho cháu mượn tiền chữa bệnh cho mẹ.”

Thì ra, ông ấy biết hết.

Tin nhắn bố tôi gửi, ông ấy chưa từng trả lời.

Gọi điện thoại, ông ấy chưa từng bắt máy.

Chúng tôi còn tưởng rằng, ông ấy không hề hay biết.

Tôi luôn cảm thấy mấy chuyện cưới thay này thật ngớ ngẩn, hơn nữa hiện trường hôm đó có biết bao nhiêu ống kính máy ảnh chĩa vào.

Cứ thế mà thay cô dâu ngay trước mặt bao nhiêu người, chẳng phải quá thiệt thòi sao?

Nhưng chúng tôi thực sự rất cần tiền.

Vì thế, tôi yêu cầu bác tôi chuyển khoản ngay tại chỗ để thể hiện thành ý.

Ông ta đồng ý, tài khoản của bố tôi nhận được 100.000 tệ, nói rằng phần còn lại sẽ chuyển vào ngày mai.

Một công ty lớn như vậy, sản xuất hàng chục triệu mỗi năm, mà cho vay có 3 triệu còn phải chia làm hai lần?

Tôi cảm thấy, uy tín của bác tôi không đáng tin lắm.

Vì vậy, tôi đưa ra thêm một yêu cầu: Tôi muốn đăng ký kết hôn.

Bác tôi lập tức tỏ vẻ kinh ngạc, nhìn tôi như thể tôi đang nằm mơ giữa ban ngày, còn khuyên nhủ rằng con người không nên tham lam những thứ không thuộc về mình.

Thấy phản ứng của ông ta như vậy, tôi càng chắc chắn rằng lời hứa cho mẹ tôi vay tiền chỉ là nói suông, có khi ngay ngày mai ông ta sẽ bắt chúng tôi trả lại số tiền đã nhận.

Tôi kiên quyết đòi đăng ký kết hôn, không có giấy chứng nhận thì khỏi cưới.

Tôi tính toán rất rõ ràng, bây giờ moi được một khoản, đợi sau này chị họ tôi quay về lại moi thêm một khoản nữa, không thể cưới một cách vô ích được.

Bác tôi sống chết không chịu, còn ra sức khuyên tôi phải nghĩ cho nhà họ Bạch.

Tôi rất muốn hỏi lại ông ta, nhà họ Bạch đã làm được gì cho chúng tôi mà bảo tôi phải nghĩ cho họ?

Tôi còn chưa kịp nói gì, Tô Minh Xuyên đã dứt khoát lên tiếng: Anh ta đồng ý đăng ký kết hôn.

Tôi không biết anh ta làm vậy vì giận dỗi hay vì lý do gì khác, nhưng tóm lại, anh ta đã chấp nhận.

3

Hôm đó, tôi khoác lên mình bộ váy cưới không mấy vừa vặn, cùng Tô Minh Xuyên kết hôn.

Ngày hôm sau, ảnh cưới của chúng tôi đã lên top tìm kiếm.

Câu chuyện cô dâu bị thay ngay trong ngày cưới khiến cư dân mạng xôn xao.

Có người tìm ra thân phận của tôi.

So với chị họ, tôi chẳng khác nào một kẻ dưới đáy xã hội.

Cả đám người trên mạng tiếc nuối cho cặp đôi “kim đồng ngọc nữ” của Tô Minh Xuyên và chị họ tôi.

Nhưng tôi không quan tâm.

Tiền chữa bệnh của mẹ đã có, bà giữ được mạng sống, nhà cũng không bị bán đi.

Tôi còn có gì để bất mãn nữa chứ? Bị mấy người trên mạng bàn tán một chút thì đã sao?

Tô Minh Xuyên, ngoài lúc đi đăng ký kết hôn có hơi lạnh mặt, dường như cũng chẳng bận tâm gì nhiều.

Tôi vốn tưởng anh ta sẽ đề nghị ly hôn trong vòng ba ngày.

Nhưng anh ta không nói gì.

Tôi cũng chẳng chủ động nhắc tới, có giấy hôn thú trong tay, tôi còn có thể thỉnh thoảng qua nhà bác “hóng gió” một chút.

Lúc đầu, bác tôi còn tìm tôi, muốn tôi chủ động đề nghị ly hôn với Tô Minh Xuyên.

Sau đó, tôi bảo ông ta rằng tôi không có ý đồ gì với chồng của chị họ, tôi chỉ muốn giữ vị trí con dâu nhà họ Tô giúp chị ấy thôi.

Nghe vậy, ông ta không còn làm phiền tôi nữa, mà quay sang thúc giục chị họ tôi xem khi nào thì quay về.

Mà chị họ tôi, mỗi lần được hỏi, câu trả lời vẫn là: “Ngày về chưa xác định.”

Còn tôi và Tô Minh Xuyên?

Ai về nhà nấy, chẳng ai quan tâm ai, chỉ duy trì một cuộc hôn nhân trên danh nghĩa mà thôi.

Mãi cho đến ba tháng sau, vào dịp Trung thu.

Tô Minh Xuyên đến đón tôi về nhà họ Tô để cùng đón lễ.

Người nhà họ Tô không mấy ai thích tôi.

Chuyện cưới thay là do bác tôi và Tô Minh Xuyên bàn bạc sắp đặt.

Họ chỉ biết tôi không phải cô dâu thật sự khi tôi mặc váy cưới bước lên lễ đường.

Nhưng vì là một gia đình danh giá, dù không hài lòng, họ vẫn giữ thể diện, không gây chuyện trong ngày cưới, thậm chí còn tặng tôi một bao lì xì lớn.

Khi họ biết tôi vẫn chưa dọn về nhà chồng, phản ứng của từng người cũng khác nhau.

Người khác thì không bận tâm lắm, chỉ có mẹ chồng tôi là lên tiếng.

“Bọn con đều là người trưởng thành rồi, coi hôn nhân như trò đùa à?”

Tôi cứ nghĩ bà ấy muốn chúng tôi đi làm thủ tục ly hôn, nhưng không ngờ lại là bắt tôi chuyển đến căn hộ của Tô Minh Xuyên.

Tôi có chút do dự. Hai người xa lạ sống chung một mái nhà, không phải rất gượng gạo sao?

Tô Minh Xuyên cũng không muốn. Nhưng mẹ anh ta nhìn thấy anh im lặng, liền ép hỏi:

“Minh Xuyên, con vẫn còn nhớ nhung Bạch Nhược Vân sao? Cô ta làm chúng ta mất mặt như vậy, nếu con còn nghĩ đến cô ta thì chính là bất hiếu!”

Để chứng minh mình không còn nhớ nhung chị họ tôi nữa, anh ta theo tôi về nhà mẹ đẻ, tự tay giúp tôi dọn đồ sang căn hộ của anh ta.

Tôi nghĩ, anh ta chắc chắn chỉ đang giận dỗi mà thôi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play