4

Thực ra, cũng chẳng có gì khác biệt.

Chúng tôi dọn về ở cùng một chỗ, nhưng vẫn ngủ riêng phòng.

Tô Minh Xuyên bận rộn với công ty của anh ta, đi sớm về muộn.

Sau khi mẹ tôi xuất viện, tôi cũng tìm một công việc nhàn hạ.

Việc nhà có người giúp việc lo, tôi về nhà chỉ ăn cơm, ngủ, thỉnh thoảng còn chơi với con mèo.

Mèo này vốn là của chị họ tôi.

Gặp Tô Minh Xuyên, chúng tôi cũng chỉ trao đổi vài câu xã giao: “Ăn chưa?” “Ngủ có ngon không?”

Lúc đó, tôi nghĩ đây chính là toàn bộ câu chuyện về cuộc hôn nhân ngắn ngủi của chúng tôi.

Mãi cho đến một năm sau, vào ngày kỷ niệm đám cưới – cũng là ngày chị họ tôi bỏ trốn.

Tô Minh Xuyên đột ngột ngất xỉu trong công ty.

Cấp cứu vì viêm dạ dày cấp tính.

5

Hôm đó, tôi vừa mới đưa mẹ đến bệnh viện tái khám.

Bác sĩ nói sức khỏe của mẹ tôi đã dần hồi phục, từ giờ chỉ cần tái khám định kỳ mỗi năm là được.

Tôi nghĩ, có lẽ đã đến lúc ly hôn rồi.

Vậy nên, tối hôm đó tôi cố tình không đi ngủ sớm, đợi anh ta về nhà.

Nhưng chờ mãi đến tận khuya, anh ta vẫn chưa về. Tôi bắt đầu thấy lạ.

Dù chúng tôi không giống vợ chồng thật sự, nhưng Tô Minh Xuyên là người có nguyên tắc. Ngoại trừ những lần đi công tác, anh ta chưa bao giờ ngủ lại bên ngoài.

Tôi gọi điện, trợ lý của anh ta bắt máy, nói rằng anh ta đang ở bệnh viện.

Tôi lập tức chạy đến.

Dù tôi biết mình đến đó cũng chẳng giúp được gì, nhưng dù sao trên danh nghĩa, anh ta vẫn là chồng tôi.

Hơn nữa, suốt một năm qua, anh ta luôn tôn trọng tôi. Nếu không nhờ anh ta đồng ý kết hôn với tôi, tôi cũng không thể vay tiền từ bác tôi.

Tôi rất biết ơn anh ta.

Tôi ngồi trong phòng bệnh VIP trông anh ta suốt đêm.

Sáng sớm hôm sau, anh ta mở mắt, nhìn tôi một lúc rồi nhẹ giọng gọi:

“Nhược Vân?”

Tôi và chị họ có vài nét giống nhau.

Người trong giới thượng lưu vẫn thường châm chọc rằng tôi chỉ là kẻ thế thân của chị ấy.

Nhưng Tô Minh Xuyên chưa bao giờ xem tôi như thế.

Anh ta luôn có thể phân biệt rõ tôi và chị ấy.

Đây là lần đầu tiên anh ta nhận nhầm người.

Tôi có chút lúng túng:

“Tô tổng, tôi là Bạch Dĩ Vi.”

Anh ta hoàn hồn, vội ho khẽ một tiếng:

“Xin lỗi.”

“Không sao.”

Thấy anh ta hình như không thoải mái, tôi giúp anh ta chỉnh cao giường bệnh, rót cho anh ta một ly nước.

Anh ta nói cảm ơn.

Tôi ở lại cùng anh ta ăn một bữa sáng dành cho bệnh nhân, sau đó nhìn đồng hồ rồi đi làm.

Chuyện ly hôn, đợi anh ta xuất viện rồi tính tiếp.

Nhưng còn chưa kịp nhắc đến chuyện này, mẹ chồng tôi đã tìm đến trước.

Không biết bà ấy nghe tin từ đâu, mà ngay khi biết Tô Minh Xuyên nhập viện, bà lập tức đưa anh ta về nhà cũ tĩnh dưỡng.

Sau đó, bà gọi điện cho tôi, bảo tôi về đó ngay.

6

Giọng bà ấy không mấy dễ chịu, khiến tôi có chút căng thẳng.

Quả nhiên, linh cảm của tôi không sai. Khi tôi đến nơi, bà ấy đang mắng Tô Minh Xuyên:

“Giỏi lắm, từ nhỏ đến lớn khỏe mạnh, chẳng mấy khi ốm đau, vậy mà mới một năm đã tự dày vò đến mức bị viêm dạ dày rồi!

“Con có nghĩ đến mẹ không? Mẹ chỉ có một đứa con trai là con, nếu con có chuyện gì, mẹ phải làm sao đây?”

Tôi có thể hiểu được tâm trạng của bà ấy.

Bà ấy không phải vợ cả của bố chồng tôi.

Vợ trước của ông ấy mất sớm, để lại một cô con gái. Hiện giờ chị ta đã ngoài ba mươi, đang tập trung phát triển sự nghiệp.

Chị ta có năng lực, có thủ đoạn, luôn cạnh tranh với Tô Minh Xuyên để giành quyền thừa kế.

Mẹ chồng tôi từng nghĩ, con trai bà là con trai duy nhất trong nhà họ Tô, sớm muộn gì gia sản cũng thuộc về anh ta.

Nhưng không ngờ, Tô Minh Lý – con gái lớn của bố chồng tôi – đã vào công ty từ khi hai mươi mấy tuổi, đến nay gần mười năm, ngày càng được ông ấy trọng dụng.

Bà ấy sợ rằng chồng mình sẽ giao toàn bộ tập đoàn cho Tô Minh Lý, nên mới vội vã gọi Tô Minh Xuyên về để quản lý công ty con.

Bây giờ nhìn thấy con trai mình tự hủy hoại bản thân chỉ vì một người phụ nữ, sao bà ấy có thể không lo lắng?

Tôi đứng ở cửa, tiến cũng không được, lùi cũng chẳng xong.

Lúc này, chị giúp việc – dì Trương – lên tiếng giúp tôi giải vây:

“Phu nhân, Vi Vi đến rồi.”

Bà ấy vừa thấy tôi liền bỏ qua Tô Minh Xuyên, quay sang mắng tôi:

“Còn cô nữa! Cô không biết Minh Xuyên bị đau dạ dày sao? Ngày nào cũng đi làm cái công việc cỏn con đó, kiếm được bao nhiêu tiền chứ?”

Tôi không dám cãi lại, chỉ cúi đầu lắng nghe.

Dù sao tôi cũng chỉ là một kế toán nhỏ trong công ty tư nhân, thực sự chẳng kiếm được bao nhiêu.

Nhưng bảo tôi ở nhà cả ngày cũng chẳng khác nào bị giam cầm, cái nhà đó chẳng giống nhà, mà cũng chẳng phải khách sạn.

Mẹ chồng tôi mắng tôi suốt mười phút, sau đó đưa ra một mệnh lệnh:

“Ngày mai cô nghỉ việc ngay! Ở nhà chăm sóc Minh Xuyên, làm tròn bổn phận một người vợ.”

Tôi chần chừ, tự hỏi có nên nhân cơ hội này mà đề nghị ly hôn hay không.

Nhưng chưa kịp mở miệng, Tô Minh Xuyên bất ngờ nắm lấy tay tôi.

Tôi lập tức cứng đờ người lại.

Anh ta… anh ta định làm gì?

Anh ta không nhìn tôi, chỉ nhàn nhạt nói với mẹ mình:

“Mẹ, để con tự bàn bạc với cô ấy.”

“Bàn bạc gì nữa? Nhất định phải nghỉ việc!”

“Được.”

Thấy anh ta đồng ý, mẹ chồng tôi mới chịu buông tha.

Bà phất tay bảo chúng tôi rời đi, nói rằng nhìn thấy chúng tôi là đã thấy phiền.

Tôi bị Tô Minh Xuyên kéo ra ngoài trong trạng thái mơ hồ.

Một cơn gió lạnh tạt qua, khiến tôi tỉnh táo lại. Tôi khẽ rụt tay, dễ dàng rút ra khỏi tay anh ta.

Tô Minh Xuyên nhìn tôi, giải thích:

“Xin lỗi, tôi chỉ sợ em nói ra điều không nên nói…”

“Anh biết tôi định nói gì sao?”

“Ừ. Tôi đã chuẩn bị một bản hợp đồng ở căn hộ, em xem thử trước được không?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play