Chương 4: Con Rối Và Kẻ Giật Dây
Mưa tạnh.
Sau những cơn bão dữ dội, bầu trời thành phố trở lại vẻ bình lặng vốn có. Nhưng đối với một số người, cơn ác mộng vẫn chưa chấm dứt.
Công ty rơi vào khủng hoảng, cổ phiếu lao dốc, bê bối tài chính bị phanh phui—tất cả xảy ra nhanh đến mức không ai có thể phản ứng kịp. Người đàn ông từng nắm trong tay quyền lực tuyệt đối, giờ đây chỉ có thể nhìn mọi thứ tuột khỏi tầm kiểm soát.
Những cuộc điện thoại liên tục vang lên. Đối tác rút vốn, cổ đông đòi câu trả lời, báo chí truy đuổi không ngừng.
Phó Trình ngồi trong văn phòng tối om, ánh sáng từ màn hình máy tính phản chiếu trên gương mặt tái nhợt. Đôi mắt đỏ ngầu vì thiếu ngủ, bàn tay siết chặt điện thoại, những ngón tay run rẩy lướt qua từng dòng tin tức.
Không thể nào…
Rõ ràng mọi thứ vẫn còn trong tầm kiểm soát. Vậy tại sao lại trở thành thế này?
“Anh Phó…”
Cánh cửa mở ra, giọng nói mềm mại vang lên, mang theo một tia dè dặt.
Lâm Hinh đứng trước cửa, gương mặt tái nhợt, đôi mắt sưng đỏ. Cô ta đã mất tất cả—gia đình, danh tiếng, địa vị—tất cả những thứ từng thuộc về cô ta, giờ đây chỉ còn là một đống tro tàn.
Cô ta run rẩy bước đến, bàn tay định chạm vào người đàn ông trước mặt, nhưng lại bị hất ra không thương tiếc.
“Biến.”
Một từ ngắn ngủi, lạnh lẽo như băng.
Lâm Hinh ngã ngồi xuống sàn, nước mắt rơi lã chã.
“Anh Phó… là do chị ấy làm đúng không? Nhất định là chị ấy! Chị ấy muốn trả thù chúng ta…”
Cô ta nghiến răng, ánh mắt tràn ngập hận ý.
Nhưng Phó Trình không còn tâm trí để quan tâm đến cô ta nữa.
Anh ta mệt mỏi nhắm mắt lại, đầu óc quay cuồng.
Không thể nào… Không thể nào là cô ấy…
---
Trong một tòa nhà khác, một người phụ nữ ngồi trên chiếc ghế bọc da cao cấp, tay cầm một ly rượu vang đỏ sóng sánh.
Trên màn hình lớn trước mặt, tin tức vẫn đang chạy dọc theo hàng chữ vàng:
[Phó thị chính thức phá sản]
Cô đưa ly rượu lên môi, khẽ nhấp một ngụm.
777 chớp chớp mắt, giọng nói có phần phức tạp: “Ký chủ… thật sự không phải do chúng ta làm sao?”
Một tiếng cười khẽ vang lên.
“Sao lại hỏi vậy?”
“Bởi vì… mọi thứ xảy ra quá nhanh. Mặc dù Phó Trình có vấn đề tài chính thật, nhưng nếu không có ai thúc đẩy từ phía sau, đáng lẽ anh ta vẫn có thể xoay xở được.”
Lâm Vãn xoay ly rượu trong tay, đôi mắt khẽ nheo lại.
777 không sai. Mọi chuyện xảy ra quá nhanh, như thể có một bàn tay vô hình đang thao túng tất cả.
Một con rối chỉ có thể bị xé nát khi kẻ giật dây đã không còn cần đến nó nữa.
“Thú vị thật.”
777 run rẩy: “Ký chủ, cô không sợ sao?”
Lâm Vãn mỉm cười, ánh mắt lóe lên tia hứng thú.
“Sợ ư? Không, ta đang mong chờ đấy.”
---
Màn đêm buông xuống.
Bên trong một căn phòng tối, một người đàn ông ngồi dựa vào ghế, ngón tay gõ nhẹ lên mặt bàn bằng gỗ.
Ánh sáng từ điếu thuốc lập lòe, phản chiếu trong đôi mắt sâu không thấy đáy.
Một giọng nói vang lên từ chiếc điện thoại đặt trên bàn.
“Mọi chuyện đã được dọn dẹp xong.”
Người đàn ông không trả lời ngay, chỉ hít một hơi thật sâu.
Khói thuốc lan tỏa, mang theo một mùi hương cay nồng.
Cuối cùng, anh ta khẽ cười.
“Tốt. Vậy thì… để xem cô ta có thể đi được bao xa.”