Chương 3: Khi Ánh Sáng Tắt Đi
Trời vừa chập tối, những ngọn đèn đường bắt đầu bật sáng, nhuộm thành phố bằng thứ ánh sáng vàng nhạt dịu dàng. Nhưng có những nơi, dù đèn có sáng đến đâu cũng chẳng thể xua tan được bóng tối đang dần bao trùm.
Tin tức về vụ bê bối vẫn chưa hạ nhiệt. Truyền thông, dư luận, và những lời đồn đoán như một con thú hoang tham lam, không ngừng cắn xé con mồi.
Tại một căn hộ nhỏ nằm sâu trong khu chung cư cũ, người phụ nữ ngồi co ro trên sàn nhà, mái tóc rối bời che khuất gương mặt. Màn hình điện thoại trước mặt không ngừng hiện lên những dòng tin nhắn chửi rủa, từng câu từng chữ như những nhát dao đâm thẳng vào lòng tự tôn đã vỡ vụn.
Bên ngoài, trời đổ mưa. Những giọt nước rơi xuống, lách tách trên cửa sổ, hòa cùng tiếng khóc nghẹn ngào không ai nghe thấy.
---
Trong một góc khác của thành phố, khung cảnh hoàn toàn trái ngược.
Căn biệt thự sang trọng nằm yên tĩnh giữa khuôn viên rộng lớn. Ánh sáng từ đèn chùm pha lê hắt xuống, phản chiếu trong đôi mắt sâu thẳm của người phụ nữ ngồi trên ghế.
Bên cạnh, màn hình máy tính mở ra hàng loạt tin tức, dòng chữ màu đỏ nổi bật giữa nền trắng:
[Công ty Phó thị bị điều tra vì gian lận tài chính]
Chiếc cốc sứ chạm nhẹ vào môi, hương cà phê đắng nhẹ lan tỏa.
777 thận trọng lên tiếng: “Ký chủ, chuyện này… không phải do chúng ta làm, đúng không?”
Một tràng cười khẽ vang lên.
“Tất nhiên rồi.”
Sự trùng hợp này, có lẽ là do luật nhân quả. Khi một người đứng quá cao, chỉ cần một cú đẩy nhẹ cũng đủ để họ rơi xuống vực sâu.
Còn cô, chỉ là người chứng kiến mà thôi.
---
Những ngày tiếp theo, mọi thứ diễn ra nhanh hơn dự đoán.
Công ty từng nắm giữ vị thế vững chắc trên thương trường nay rơi vào hỗn loạn. Các cổ đông quay lưng, giới truyền thông bám theo không buông. Người đàn ông từng đứng giữa ánh hào quang, giờ đây chỉ có thể chật vật đối mặt với hiện thực.
Trong khi đó, những người đã từng hả hê trước nỗi đau của người khác, giờ lại cảm nhận được cảm giác bị dẫm đạp dưới chân.
777 lặng lẽ nhìn tất cả, trong lòng dâng lên một cảm giác kỳ lạ.
“Ký chủ, chúng ta thực sự không làm gì sao?”
“Không cần.”
Giọng nói vẫn nhẹ nhàng, nhưng mang theo một sự thờ ơ lạnh nhạt.
Có những thứ không cần động tay, kết cục đã được định sẵn. Khi ánh sáng tắt đi, bóng tối sẽ tự nhiên nuốt chửng những kẻ không đủ mạnh để đứng vững.