Chương 1: Khởi Đầu Của Một Trò Chơi
Lâm Vãn mở mắt, trước mặt cô là một màn hình xanh lam mờ ảo lơ lửng giữa không trung.
[Chào mừng Ký chủ đến với Hệ thống Hoàn Thành Nguyện Vọng! Tôi là 777, trợ lý đáng yêu nhất của ngài!].
Một giọng nói mềm mại, mang theo chút hân hoan vang lên trong đầu.
Lâm Vãn híp mắt, cảm giác như bị ép buộc kéo vào một trò chơi mà chưa được báo trước. Nhưng cô không hề hoảng hốt. Trái lại, cô còn rất có hứng thú.
“Hoàn thành nguyện vọng? Nghĩa là sao?”
[Ký chủ có thể xuyên qua các thế giới khác nhau, giúp các ‘khách hàng’ hoàn thành tâm nguyện cuối cùng của họ. Khi nguyện vọng hoàn thành, Ký chủ có thể lựa chọn tiếp tục nhiệm vụ hoặc rời đi. Độ khó càng cao, phần thưởng càng lớn!].
Lâm Vãn khẽ cười, ánh mắt sắc bén như nhìn thấu mọi sự.
“Nghe thú vị đấy. Vậy thế giới đầu tiên của tôi là gì?”
[Xin mời Ký chủ tiếp nhận ký ức nguyên chủ!]
Một luồng thông tin tràn vào đầu cô, từng đoạn ký ức rõ ràng như một bộ phim quay chậm.
Nguyên chủ của thân thể này cũng tên Lâm Vãn, là thiên kim nhà họ Lâm – một gia tộc giàu có, danh giá bậc nhất. Thế nhưng, từ nhỏ cô đã không được xem trọng vì là con gái ngoài giá thú. Cha mẹ hợp pháp của cô coi cô như cái gai trong mắt, còn mẹ ruột lại chỉ xem cô như công cụ moi tiền.
Nguyên chủ không cam tâm, cô yêu điên cuồng Phó Trình – vị hôn phu danh nghĩa của cô, nhưng hắn lại yêu em gái cùng cha khác mẹ của cô, Lâm Hinh.
Vào ngày lễ đính hôn, Phó Trình công khai tuyên bố chỉ coi cô như bạn bè, ngay sau đó quỳ xuống cầu hôn Lâm Hinh trước mặt quan khách. Nguyên chủ bị sỉ nhục đến cực hạn, uống rượu say mèm rồi bị chuốc thuốc, cuối cùng rơi xuống hồ nước chết đuối.
Đây chính là đoạn kết của nguyên chủ.
Lâm Vãn mở mắt, đáy mắt lạnh lùng, ý cười như có như không.
Quả nhiên là một vở kịch cẩu huyết.
“Thế giới này có luật hạn chế gì không?”
[Chỉ cần không làm trái quy tắc cơ bản của thế giới, Ký chủ có thể tùy ý hành động!].
“Rất tốt.”
[Nhiệm vụ chính: Trả lại nhục nhã gấp bội cho những kẻ đã tổn thương nguyên chủ. Không cần thiết phải lấy lại tình yêu của Phó Trình, nhưng nếu Ký chủ thích, có thể chơi đùa một chút~].
Lâm Vãn nhếch môi cười, đáy mắt lóe lên tia giảo hoạt.
Cô không có hứng thú với tình yêu. Nhưng cô thích trò chơi quyền lực.
Thế giới này, trò chơi này, đã chính thức bắt đầu.
---
Tiệc đính hôn.
Lâm Vãn mặc một chiếc váy đỏ rực, mái tóc dài buông lơi, từng bước đi ra giữa bữa tiệc. Ánh mắt mọi người lập tức đổ dồn vào cô.
“Lâm tiểu thư đến rồi?” Một vị khách thì thầm.
“Cô ấy vẫn còn mặt mũi mà đến sao? Vị hôn phu của cô ấy sắp cầu hôn em gái cô ấy kìa.”
Lâm Vãn nghe hết nhưng chỉ cười nhạt.
Cô bước đến trước Phó Trình và Lâm Hinh, giọng điệu nhẹ nhàng: “Phó Trình, nghe nói hôm nay anh có điều muốn nói với tôi?”
Phó Trình cau mày, trong lòng có chút áy náy nhưng nhiều hơn là bực bội.
“Lâm Vãn, xin lỗi, nhưng người tôi yêu là Lâm Hinh. Hôn ước giữa chúng ta… tôi không thể tiếp tục được nữa.”
Hắn nói xong, liền lấy ra một chiếc nhẫn, quỳ xuống trước mặt Lâm Hinh.
“Tiểu Hinh, anh yêu em. Em có đồng ý kết hôn với anh không?”
Tiếng xôn xao nổi lên.
Lâm Hinh giả vờ kinh ngạc che miệng: “Anh Trình, sao anh lại…”
Cô ta ra vẻ muốn từ chối, nhưng ai cũng nhìn ra được sự mong đợi trong mắt cô ta.
Lâm Vãn khẽ bật cười.
Cô bước lên một bước, nhẹ nhàng cầm ly rượu vang trên bàn, tao nhã lắc lư chất lỏng đỏ thẫm trong ly.
“Phó Trình, anh có chắc… là mình muốn cầu hôn Lâm Hinh không?”
Giọng cô không lớn, nhưng đủ để khiến mọi người im lặng chờ đợi diễn biến tiếp theo.
Phó Trình nhíu mày: “Lâm Vãn, em đừng gây chuyện nữa.”
Lâm Vãn cười khẽ, giọng nói mang theo chút hứng thú: “Được thôi, vậy tôi chỉ nhắc nhở anh một chút.”
Cô chậm rãi lấy điện thoại ra, mở một đoạn video.
Màn hình chiếu lên cảnh Lâm Hinh ăn mặc gợi cảm, bước vào một khách sạn sang trọng, theo sau cô ta là một người đàn ông trung niên bụng phệ.
Lâm Hinh tái mặt.
“Lâm Vãn! Cô lấy đâu ra đoạn video này?!”
“Đương nhiên là nhờ người theo dõi cô.” Lâm Vãn nhàn nhạt nói. “Tôi vốn chỉ tò mò xem em gái đáng yêu của tôi có thực sự trong sạch hay không. Không ngờ lại phát hiện chuyện thú vị thế này.”
Mọi người bàn tán ầm ĩ.
Phó Trình siết chặt nắm tay, ánh mắt dán chặt vào Lâm Hinh.
“Tiểu Hinh, em giải thích đi! Đây là chuyện gì?!”
“Anh Trình, không phải như anh nghĩ đâu! Đây là hiểu lầm!” Lâm Hinh hoảng loạn.
“Hiểu lầm?” Lâm Vãn nhướng mày. “Vậy thì sao không giải thích đi?”
Lâm Hinh run rẩy, không nói nổi lời nào.
Phó Trình cảm thấy như bị tạt một gáo nước lạnh.
Lâm Vãn nhấp một ngụm rượu, đôi mắt cong lên đầy hứng thú.
“Phó Trình, anh cứ cầu hôn tiếp đi chứ? Đừng để tôi làm gián đoạn.”
Cả khán phòng chết lặng.
Phó Trình cảm thấy lồng ngực như sắp nổ tung.
Hôm nay, hắn không chỉ mất đi danh dự mà còn mất đi cả lòng tin vào người con gái hắn yêu thương nhất.
Lâm Vãn nhún vai, cười nhẹ.
Trò chơi này, cô mới chỉ vừa bắt đầu.