《Trận Pháp Nguyên Luận》 chỉ có thể xem ở chỗ Trang tiên sinh, không thể mang về.
Sau mấy ngày, Mặc Họa đều là sớm đến Tọa Vong Cư của Trang tiên sinh, sau đó tìm nơi thanh tịnh thoải mái dễ chịu, một mình đọc sách. Có nghi vấn liền yên lặng ghi lại, chờ Trang tiên sinh nghỉ ngơi xong, liền đi thỉnh giáo. Trang tiên sinh hỏi gì đáp nấy, thường thường chỉ vài ba câu, liền có thể giải khai nghi hoặc của Mặc Họa, khiến Mặc Họa rất mực khâm phục. Chỉ trong thời gian ngắn mấy ngày, kiến thức về Trận Pháp của Mặc Họa đã tăng trưởng không ít.
Mặc Sơn vợ chồng muốn đến nhà tạ ơn, nhưng bị Trang tiên sinh từ chối. Trang tiên sinh nói mình thích yên tĩnh, không giao thiệp với người ngoài, hảo ý của họ ông tâm lĩnh, nhưng đến nhà thì không cần. Lời tuy như thế, nhưng không có bất kỳ biểu thị nào, Mặc Sơn vợ chồng luôn cảm thấy trong lòng băn khoăn.
Mặc Sơn liền lên núi hiện giết một con bò rừng. Liễu Như Họa đem thịt bò ướp gia vị sau đó hầm nhừ ngon miệng, đồng thời làm đủ loại điểm tâm, nhờ Mặc Họa cùng nhau cầm lên, đưa cho Trang tiên sinh. Còn dặn dò Mặc Họa: "Trang tiên sinh đã thích thanh tịnh, chúng ta liền không quấy rầy, nhưng một chút lễ mọn luôn luôn phải đưa. Linh thạch loại đồ vật, Trang tiên sinh sợ là không thiếu, những món ăn uống này dù không quý báu, nhưng dầu gì cũng xem như tâm ý của chúng ta. Họa Nhi con đưa cho tiên sinh, hy vọng tiên sinh không ghét bỏ mới tốt."
"Ừ." Mặc Họa gật đầu đáp ứng.
Mặc Họa đưa hộp cơm cho Trang tiên sinh lúc, trong lòng ít nhiều có chút thấp thỏm. Nhìn dáng vẻ Trang tiên sinh, đoán chừng cái gì trân hào mỹ vị cũng đã nếm qua, những đồ ăn mà tán tu bình thường ăn này, ông ấy cũng chưa chắc thích.
Nhưng Trang tiên sinh nhận được hộp cơm, tựa hồ hơi cảm thấy mới lạ. Ông nếm vài miếng thịt bò, khẽ gật đầu. Mặc dù là yêu thú hoang dại phẩm cấp thấp, không có linh khí, nhưng phương thức nấu nướng rất đặc biệt. Thịt bò rừng mùi hỗn hợp có hương liệu cay độc, tự có một loại dã thú vị chưa từng thể nghiệm qua. Trang tiên sinh là lần đầu tiên ăn được loại vị đạo thịt bò này, không khỏi ăn nhiều vài miếng, còn lưu lại một chút, dự sẵn để nhắm rượu.
Mặc Họa lại đem một chút điểm tâm đưa cho Khôi Lão. Khôi Lão nhận được điểm tâm, có chút ngoài ý muốn, nhưng cũng không cùng Mặc Họa khách khí, nếm mấy ngụm, không nói tốt cũng không nói không tốt.
Thấy hai người đều nhận lễ vật, cũng đều đích thân nếm, hơn nữa đồng thời không có bất kỳ bất mãn nào, Mặc Họa cũng an lòng.
Liễu Như Họa cũng rất vui vẻ, có rảnh liền làm nhiều một chút kiểu dáng thức ăn, nhờ Mặc Họa đưa cho Trang tiên sinh và Khôi Lão. Trong núi yêu thú chủng loại không ít, hơn nữa hương vị khác biệt. Liễu Như Họa ngày thường bận rộn chuyện Thực Tứ, khi nhàn hạ liền chuyên tâm nghiên cứu nấu nướng, dùng loại thịt do Mặc Sơn săn được để nếm thử các cách nấu nướng khác nhau. Các loại thịt khác nhau phối hợp với các loại gia vị khác nhau và phương thức hầm nhừ khác nhau, cũng tạo ra các phong vị khác nhau.
Trong đó có một số hương vị rất tốt, cũng có một số hương vị không quá dễ dàng khiến người chấp nhận. Liễu Như Họa sẽ chọn trong đó những món có mùi vị không tệ, nhờ Mặc Họa mang cho Trang tiên sinh nếm thử.
Khôi Lão thì thích ăn điểm tâm, mà theo Mặc Họa quan sát, Khôi Lão thích ăn điểm tâm xốp giòn, hơn nữa đặc biệt thích vừa ăn điểm tâm, vừa đánh cờ. Cho nên Liễu Như Họa liền làm một chút quả xốp giòn, thường thường nhờ Mặc Họa đưa cho Khôi Lão.
Dần dần, Trang tiên sinh ăn quen rồi, liền không còn thích ăn đồ ăn Khôi Lão làm nữa.
Một ngày Mặc Họa vừa đưa thịt muối và điểm tâm cho Trang tiên sinh và Khôi Lão, nhìn một ngày sách, thỉnh giáo mấy vấn đề, liền cáo từ về nhà.
Sắc trời đã tối, Trang tiên sinh ngồi bên hồ nước, nhìn ráng chiều bên trời, vừa ăn thịt bò, vừa uống chút rượu, thần sắc có chút nhàn nhã.
Khôi Lão ở một bên ăn điểm tâm, một bên tự mình đánh cờ. Một lát sau ngẩng đầu nhìn Trang tiên sinh một chút, nói: "Khí hải của ngươi đã nát, những vật khác có thể ăn, nhưng không thể ham hố. Dược thiện ta làm cũng không nên bỏ qua."
Trang tiên sinh vẻ mặt không quan trọng: "Gương vỡ khó lành, nước đổ khó hốt. Khí hải đã nát, ăn cái gì cũng không dùng, không bằng ăn chút đồ có thể khiến mình vui vẻ."
Khôi Lão lười nhác quản hắn. Một lát sau đột nhiên hỏi: "Thật có ăn ngon như vậy?"
Trang tiên sinh vừa kẹp một miếng thịt để vào trong miệng, tinh tế nếm lấy: "Hương vị rất đặc biệt."
Khôi Lão cau mày nói: "Ngươi đời này cái gì trân hào chưa ăn qua? Làm sao bây giờ lại bắt đầu thèm ăn đến vậy?"
"Đúng vậy a." Trang tiên sinh lộ ra thần sắc có nhiều thú vị, đáy mắt lại ẩn chứa thế thái nóng lạnh: "Sơn trân hải vị chán ăn, hiện tại những vật này mặc dù đơn giản, nhưng bao hàm tâm ý cũng đơn giản, cho nên cũng hiếm thấy nhất."
"À," Khôi Lão nghe như không nghe thấy, vẫn chuyên tâm đánh cờ, một bên cầm lấy một khối quả xốp giòn để vào trong miệng.
Trang tiên sinh nhìn xem hắn, bỗng nhiên hỏi ngược lại: "Ngươi nếm không ra hương vị đâu, lại ăn cái này làm gì?"
Khôi Lão chuyên tâm nhìn xem ván cờ, lát sau mới nói: "Ta nhai lấy nghe cái vang." Nói xong cầm lấy một khối bánh xốp, kẹt kịt kẹt kịt nhai.
Nửa tháng sau, Mặc Họa xem 《Trận Pháp Nguyên Luận》 đã gần xong, Trang tiên sinh liền bắt đầu dạy Mặc Họa Trận Luận.
Trang tiên sinh dạy Trận Luận rộng hơn và cũng tối nghĩa hơn so với Nghiêm Giáo Tập. Tất cả đều là những thuật ngữ Trận Pháp mà Mặc Họa chưa từng nghe thấy, Mặc Họa học rất chậm. Trang tiên sinh cũng một bộ tùy duyên dáng vẻ, Mặc Họa học nhanh học chậm, học được tốt hay học được hỏng, cũng đều chưa từng nói thêm một câu.
Nhưng nghĩ đến là thịt bò ăn quá nhiều, Trang tiên sinh cũng lòng có bất an, cho nên liền hỏi Mặc Họa: "Ngươi muốn trở thành loại Trận Sư nào?"
Mặc Họa muốn nói trước trở thành Nhất Phẩm Trận Sư, nhưng mục tiêu này có lẽ trong mắt Trang tiên sinh quá nhỏ bé, mà cậu cũng căn bản không biết có loại Trận Sư nào, cho nên vẫn thành thật nói: "Đệ tử không biết có thể trở thành loại Trận Sư nào."
Trang tiên sinh trầm ngâm chốc lát nói: "Linh căn của ngươi không tính tốt, cho dù không thiếu linh thạch cùng công pháp, có thể tu đến Kim Đan Kỳ cũng không dễ dàng. Mà cảnh giới quyết định hạn mức cao nhất của Trận Sư, cho dù ngộ tính lại cao, nếu không đủ cảnh giới, cũng không thể chạm đến Trận Pháp cao siêu hơn..."
"Lại nói ngộ tính, ngộ tính của ngươi kỳ thật không sai, nhưng cũng tiếc là, khởi đầu quá muộn, đối với các loại Trận Luận lý giải thiếu khuyết căn cơ. Đệ tử thế gia đại tộc, đều từ nhỏ tiếp nhận hun đúc, một số nhận biết Trận Pháp cao thâm từ nhỏ liền rất quen thuộc, ngươi chính là thiếu phần lắng đọng này, cho dù hiện tại học từ đầu, cũng sẽ chậm hơn rất nhiều."
"Ta trước đó dạy đệ tử, đều là trước dạy Trận Luận, khiến hắn ghi nhớ ngàn vạn lưu phái Trận Pháp cùng lý luận của Tu Đạo Giới, đặt vững căn cơ, tương lai cũng dễ dàng dung hội quán thông hơn, trên con đường Trận Pháp đi được xa hơn." Trang tiên sinh nhìn xem Mặc Họa, thần sắc mang theo một chút áy náy, nhưng vẫn nói thẳng: "Nhưng ngươi khả năng căn bản là đi không xa, tam phẩm Trận Sư có lẽ đã là cực hạn. Cho nên dựa theo cách dạy trước đó dạy ngươi, cũng chỉ là đang lãng phí thời gian, đối với ngươi không có chỗ tốt gì."
Mặc Họa thần sắc ảm đạm, trong lòng ít nhiều có chút thất lạc. Nhưng lấy lại tinh thần nghĩ lại, đừng nói tam phẩm Trận Sư, ngay cả trở thành Nhị phẩm Trận Sư, bản thân cũng có thể âm thầm vui vẻ. Dù sao toàn bộ Thông Tiên Thành, Nhất Phẩm Trận Sư cũng đếm trên đầu ngón tay. Bản thân suýt nữa liền theo Trang tiên sinh mà bành trướng...
Mặc Họa nghĩ một lát, trịnh trọng nói: "Thiên địa vạn vật tự có định số, đệ tử chỉ cần một lòng học Trận Pháp là được. Có thể học được đến mức nào thì là mức đó, quá mức tính toán được mất, ngược lại sẽ mất đi bản tâm, còn xin tiên sinh không tiếc chỉ giáo."
Trang tiên sinh thần sắc hơi ngạc nhiên, yên lặng nhìn xem Mặc Họa, sau đó lãnh đạm cười nói: "Ngươi nói không sai, mưu sự tại nhân, được mất tại trời, không thể vì lo được lo mất mà nội tâm phí thời gian. Đã như vậy, ngày mai ta thay đổi cách dạy."