Thúc Tu: Là một loại quà tặng được cấp trên và cấp dưới, người thân và bạn bè tặng cho nhau trong thời cổ đại. Vào thời cổ đại, khi học sinh và giáo viên gặp nhau lần đầu tiên, trước tiên họ sẽ tặng quà để thể hiện sự tôn trọng. Vào thời nhà Đường, Thúc Tu được sử dụng trong các trường học, và nó được nhà nước quy định rõ ràng, nhưng trọng lượng của món quà thay đổi tùy theo tính chất của trường. Giáo viên cũng được yêu cầu tuân thủ nghi thức thích hợp khi nhận món quà này. Việc gửi Thúc Tu cho thấy sự tôn trọng của học sinh đối với giáo viên. Thúc tu có đủ loại như: từ thức ăn, rượu, lương thực, đến con chó, hoặc thậm chí là hiến người v.v...

Tông môn khai ngoại môn, chiêu nạp đệ tử, truyền thụ tu hành tri thức cùng kỹ nghệ. Đệ tử bái nhập tông môn, tu luyện học tập, thì cần giao nạp Thúc Tu.

Khác biệt phẩm cấp tông môn giao nạp Thúc Tu khác biệt, càng là thượng phẩm tông môn, Thúc Tu càng đắt đỏ.

Thông Tiên Môn ở Tu Đạo Giới chỉ là nhất phẩm tông môn, nhưng ở Thông Tiên Thành, nơi chỉ có nhất phẩm tông môn, thì lại là tông môn lớn nhất. Hàng năm Thúc Tu cần một trăm linh thạch, cái này còn không bao gồm các loại phí phụ thu khác.

Một trăm linh thạch không tính là quá đắt, nhưng cũng tuyệt không tiện nghi, gần bằng lợi ích tích lũy một năm của một tán tu luyện khí phổ thông, điều kiện tiên quyết là không có thương tổn bệnh, hoặc là những chỗ cần tốn hao đại bút linh thạch khác. Một khi có bệnh tật tai ương, hoặc gặp phải khó khăn cần tốn linh thạch giải quyết, một năm không thu hoạch được gì cũng là điều có thể xảy ra.

Lúc ăn Tết rất vui vẻ, nhưng một khi qua xong Tết, gánh nặng cuộc sống tu đạo dường như lại đè nặng xuống.

Mặc Sơn đặt một cái túi trữ vật lên bàn, có chút áy náy nói: "Ta tìm mấy huynh đệ mượn chút linh thạch, cộng thêm số tích lũy trước đó, tổng cộng hơn tám mươi viên..."

Liễu Như Họa an ủi: "Ngày mai ta cũng đi tìm chưởng quỹ của Thiện Lâu, tìm ông ấy ứng trước một ít linh thạch..."

Mặc Sơn vừa định nói gì, liền phát hiện Mặc Họa đang ghé vào khe cửa nghe lén.

"Họa Nhi!" Mặc Họa bị phát hiện, đành ngượng ngùng cười cười, chạy đến bên cạnh mẫu thân ngồi xuống.

Liễu Như Họa thân mật véo véo tai Mặc Họa, giận trách: "Tuổi còn nhỏ, đã biết nghe lén!"

"Cha, nương, trong nhà còn thiếu linh thạch sao?"

Mặc Sơn nói: "Là thiếu một chút, nhưng hôm qua Quý Thúc Thúc con nói, hắn sẽ cho cha mượn, còn ngàn vạn dặn dò cha, để con ở tông môn học hành tử tế."

"Quý Thúc Thúc?"

"Đúng vậy, Quý Thúc Thúc con nói con thông minh, luôn khen con đó." Liễu Như Họa xoa đầu Mặc Họa nói.

"Nhưng mà, Quý Thúc Thúc trong nhà, linh thạch cũng đâu có dư dả." Mặc Họa nói.

Mặc Sơn khẽ thở dài: "Qua xong năm ta sẽ sớm trả lại hắn. Năm nay, trong tay ai linh thạch có thể có dư đây?"

"Con có mà!" Mặc Họa cười hắc hắc nói.

Mặc Sơn và Liễu Như Họa sững sờ.

Mặc Họa bước chân nhỏ bé, lạch bạch chạy về phòng, sau đó lại chạy về, trong tay nắm chặt túi trữ vật.

Mặc Họa mở túi trữ vật, bên trong năm mươi viên linh thạch ánh sáng nhạt giao thoa, lộng lẫy chiếu rọi, trông rất đẹp mắt.

Nhưng trong dự đoán, cảnh tượng cha mẹ cảm động rơi lệ, khen cậu hiểu chuyện lại không hề xuất hiện. Mặc Sơn thần sắc ngưng trọng, Liễu Như Họa cũng khẽ cau mày.

Mặc Họa thấp thỏm nói: "Sao ạ?"

Mặc Sơn cố gắng dùng ngữ khí bình thản hỏi: "Họa Nhi, những linh thạch này, ai đưa cho con vậy?"

"Không phải người khác cho, là tự con kiếm được!"

Mặc Sơn sững sờ: "Tự con... kiếm được?"

Liễu Như Họa lông mày hơi giãn ra, nhẹ nhàng ôm Mặc Họa vào lòng: "Vậy con kể cho nương nghe, con kiếm được thế nào?"

"Con thay Hữu Duyên Trai vẽ Trận Pháp, nhưng là loại đơn giản nhất thôi, vẽ xong một bộ là kiếm được một viên linh thạch."

Mặc Sơn và Liễu Như Họa nhìn nhau. Họ nghĩ đến việc con trai mình trước và sau Tết, phần lớn thời gian đều ở trong phòng, cũng không chơi đùa mấy, ra ngoài cũng chỉ một lát là về. Hóa ra là ở trong phòng vẽ Trận Pháp kiếm linh thạch. Hai người lại nhìn số linh thạch trong túi, một viên linh thạch một bộ Trận Pháp, trong túi có gần năm mươi viên, có nghĩa là ít nhất phải vẽ năm mươi bộ...

Liễu Như Họa kìm lòng không được ôm Mặc Họa chặt hơn.

Mặc Sơn lần nữa muốn nói lại thôi, lại không biết nói gì cho phải, cuối cùng chỉ là vươn tay, nhẹ nhàng xoa đầu Mặc Họa.

"Linh thạch này là con vất vả kiếm được, con tự mình giữ lấy đi, để dành tu luyện hoặc mua chút gì ngon mà ăn. Chuyện Thúc Tu ở Thông Tiên Môn cha sẽ nghĩ cách giải quyết."

Mặc Họa biết phụ thân không nỡ dùng những linh thạch này, chớp mắt, liền nói: "Vậy số linh thạch này cha mẹ cứ giữ trước, thay con bảo quản. Con một đứa trẻ dùng không được nhiều như vậy, hơn nữa còn dễ bị người khác cướp bóc."

Mặc Sơn và Liễu Như Họa nhìn nhau không nói gì, cũng không nghĩ ra cách từ chối.

Cuối cùng vẫn là Liễu Như Họa nói: "Được, cha mẹ giúp con giữ trước."

"Vâng!" Mặc Họa gật đầu mạnh mẽ.

"Được rồi, thời gian không còn sớm, ngày mai sẽ phải nhập học, con đi ngủ sớm một chút đi."

"Vâng, cha mẹ ngủ ngon!" Mặc Họa đứng dậy chuẩn bị về phòng, nghĩ nghĩ, lại quay đầu nói thêm một câu: "Cha mẹ, hai người nên dùng thì cứ dùng nhé, đừng tiết kiệm cho con."

Mặc Sơn và Liễu Như Họa dở khóc dở cười.

Nhìn Mặc Họa trở về phòng, đóng cửa phòng lại, Mặc Sơn lúc này mới thở dài, cười khổ nói: "Ta cái này làm cha, còn không bằng hài tử."

Liễu Như Họa an ủi: "Nói gì thế, Họa Nhi hiểu được thông cảm phụ mẫu, đây là chuyện tốt. Hắn có thể dựa vào bản lĩnh của mình kiếm linh thạch, chúng ta hẳn là vui mừng mới phải. Chỉ bất quá..." Liễu Như Họa cúi đầu nhìn số linh thạch trước mặt, lại ngẩng đầu nhìn trượng phu, lo nghĩ nói: "Hắn nhỏ như vậy, thật sự có thể thay người khác vẽ Trận Pháp kiếm linh thạch sao? Lại còn kiếm được nhiều như vậy... Ta sợ là có người thấy hắn tuổi còn nhỏ, nghĩ..."

"Ngày mai ta đi xem một chút." Mặc Sơn nói, ánh mắt cũng dần trở nên sắc bén.

Ngày thứ hai Mặc Họa đúng hẹn thức dậy, sau khi tu luyện, liền cùng mẫu thân Liễu Như Họa tiến về ngoại môn Thông Tiên Môn, giao nạp Thúc Tu, đăng ký nhập học.

Mặc Sơn thì sớm đã đi ra ngoài. Theo lời Liễu Như Họa nói, hôm nay Mặc Sơn muốn cùng mấy Liệp Yêu Sư tiến vào Nội Sơn, nên phải chuẩn bị sớm một chút.

Đến ngoại môn Thông Tiên Môn, Liễu Như Họa giao Thúc Tu, làm xong thủ tục nhập học, lại nhịn không được nhìn Mặc Họa thêm vài lần. Sau khi vào Thông Tiên Môn tu hành, trừ những ngày lễ Tết tông môn nghỉ, ngày thường sẽ không nhìn thấy con trai.

Liễu Như Họa lại dặn dò Mặc Họa vài câu về việc tu hành tử tế, giữ quan hệ tốt với đồng môn, chú ý ăn uống nghỉ ngơi, không được ức hiếp người khác, rồi lưu luyến không rời trở về.

Mặc Họa đứng ngoài sơn môn vẫy tay, cho đến khi bóng dáng Liễu Như Họa biến mất ở ngã tư, lúc này mới quay người.

Cậu không vào tông môn, mà là đến Hữu Duyên Trai ở Bắc Đại Nhai trước, tìm béo quản sự lĩnh hai mươi bộ vật liệu Minh Hỏa Trận, ước định chậm nhất nửa tháng sau nộp lên.

Tông môn mỗi tháng thượng, trung, hạ tuần đều có một lần tuần hưu (nghỉ mỗi tuần), mỗi lần chỉ nghỉ một ngày. Mặc Họa dự định nhân dịp tuần hưu để ra ngoài, giao dịch với béo quản sự. Hai mươi bộ vật liệu, béo quản sự vẫn chỉ lấy mười viên linh thạch tiền thế chấp. Xét thấy trước đó việc hợp tác với Mặc Họa (huynh trưởng) đều rất vui vẻ, chất lượng Trận Pháp nộp lên cũng ngày càng cao, béo quản sự rất hài lòng, lại nể mặt Mặc Họa, nên tiền thế chấp không thay đổi.

Thương lượng ổn thỏa với béo quản sự, Mặc Họa liền thỏa mãn rời khỏi Hữu Duyên Trai.

Sau khi Mặc Họa rời đi, cậu không hề phát hiện bên ngoài Hữu Duyên Trai có một nam tử vóc người khôi ngô đang lặng lẽ nhìn cậu.

Đợi Mặc Họa rời đi, nam tử kia bước vào đại môn Hữu Duyên Trai.

Tiếng chuông cửa vang lên, béo quản sự ngẩng đầu lên, liền thấy một nam tử ăn mặc mộc mạc, nhưng anh tuấn thẳng thắn, mày kiếm mắt sáng đang dùng ánh mắt dò xét nhìn mình, ánh mắt lộ ra vẻ sắc bén bức người.

Béo quản sự liếc mắt một cái liền nhận ra, nam tử này là một Liệp Yêu Sư, là Liệp Yêu Sư thực sự đã từng thấy máu! Hơn nữa thái độ không được tốt lắm, nhìn mình ánh mắt, tựa như đang nhìn một con yêu thú đợi làm thịt.

Trên tu vi, béo quản sự tự nhận không kém nam tử này, nhưng thật sự đánh nhau thì không nói trước được, dù sao Liệp Yêu Sư lâu ngày liếm máu đầu mũi đao, là phải liều mạng với yêu thú. Còn hắn thì lâu ngày ngồi trước quầy, không biết bao lâu rồi chưa động đến kiếm, thủ đoạn đấu pháp cũng đã sớm nguội lạnh.

Béo quản sự cân nhắc một chút, liền chỉnh đốn thái độ, cẩn thận hỏi: "Vị đạo hữu này, không biết cần Trận Pháp gì?"

Nam tử khôi ngô chính là Mặc Sơn. Hắn mở một tờ giấy bị vò nát, trên giấy có vẽ Trận Pháp, có vài chỗ vẽ sai nên có vết bôi xóa.

"Đây là Trận Pháp gì?" Béo quản sự liếc một cái, liền nói: "Là Minh Hỏa Trận."

"Các ngươi có thu loại Trận Pháp này sao?" Khẩu khí của nam tử khiến béo quản sự rất khó chịu. Đặt vào ngày thường, hắn sẽ không thèm phản ứng, nhưng hôm nay hắn cảm thấy khách đã vào cửa, đối đãi khách nhân phải khách khí và chu đáo.

"Đương nhiên là thu. Đây là Trận Pháp thường dùng, gia đình tu sĩ bình thường đều sẽ dùng đến, cho nên tiêu hao tương đối lớn."

Mặc Sơn nói: "Đứa bé vừa mới đi ra ngoài kia, cũng là thay các ngươi vẽ Trận Pháp sao?"

Béo quản sự nói: "Loại chuyện này không thể nói ra ngoài. Hữu Duyên Trai cần bảo vệ quyền riêng tư của khách hàng, đây là nguyên tắc của thương hội chúng ta."

Ánh mắt Mặc Sơn tức thời sắc như dao nhìn tới, béo quản sự cảm thấy như có gai sau lưng, hơi suy nghĩ một chút, cảm thấy tu sĩ cũng không thể quá cứng nhắc, nguyên tắc có thể linh hoạt tuân thủ.

"Không phải đứa bé kia, là huynh trưởng của hắn."

Mặc Sơn nhíu mày: "Huynh trưởng?"

Béo quản sự nói: "Đúng vậy, đứa bé này mới bao nhiêu tuổi, biết vẽ Trận Pháp gì chứ? Hắn chỉ là thay huynh trưởng hắn chạy việc, Trận Pháp đều do huynh trưởng hắn vẽ."

"Đây là chính hắn nói sao?"

"Đương nhiên," Quản sự đáp: "Không thì chúng ta làm sao lại làm ăn với một đứa bé?"

Quản sự nói xong, lại cảnh giác nhìn chằm chằm Mặc Sơn: "Còn về việc đứa bé này họ gì tên gì, nhà ở đâu, ta không thể nói cho ngươi được."

Mặc Sơn trợn mắt nhìn béo quản sự một cái. Đứa bé này họ gì tên gì, nhà ở đâu, ta cái này làm cha không rõ ràng bằng ngươi sao mà cần ngươi nói cho? Bất quá biết Mặc Họa không phải bị người lợi dụng, thái độ Mặc Sơn cũng hòa hoãn xuống, chắp tay với béo quản sự, nói: "Có nhiều quấy rầy, cáo từ."

Béo quản sự trong lòng nhẹ nhàng thở ra, trên mặt liền mang theo vẻ kiêu căng gật gật đầu.

Mặc Sơn quay người rời đi, cho đến khi bóng lưng của hắn biến mất sau cánh cửa, béo quản sự lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, bất mãn lẩm bẩm nhỏ giọng: "Cũng không mua chút đồ gì..."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play