Lương Nguyên cúi đầu nhìn Kim Dục, nàng ngủ rất say còn nghe được một chút tiếng ngáy, hắn đang nhìn nghiêm túc thì đột nhiên phát hiện, trên mặt Kim Dục nhiều thêm một chút thịt, cũng trắng hơn một ít so với lúc trước.
Tuy rằng nhìn vẫn rất gầy yếu, nhưng khí chất lại thay đổi rất nhiều.
Hơn nữa thân thể còn có một cổ mùi hương rất dễ chịu, che lấp đi mùi hôi trên người.
Nghĩ đến gần nhất Lương Nguyệt luôn thích dựa gần Kim Dục, còn nói cái gì mà tỷ tỷ thơm thơm, ánh mắt Lương Nguyên ngưng trọng lên, nhịn không được khom người, ghé sát vào Kim Dục cẩn thận ngửi ngửi.
Quả thực có một cổ mùi hương không biết tên.
Lương Nguyên duỗi tay vén tóc trên mặt Kim Dục ra: “Phải tìm một chút thảo dược che lấp đi mùi hương trên người ngươi mới được, quá hấp dẫn người!”
Lúc này, Kim Dục đang ngủ say dùng mũi ngửi ngửi trên đùi hắn, sau đó nhăn mày lại, lẩm bẩm nói: “Thối quá! Giống như sầu riêng.”
Có lẽ là nhớ tới đã lâu rồi chưa được ăn sầu riêng, nàng há miệng cắn lấy đùi Lương Nguyên.
Lương Nguyên đau đến mức khuôn mặt đẹp trai nhăn nhó, lại không dám kêu ra tiếng, duỗi tay nắm lấy cổ áo Kim Dục muốn nhấc nàng lên, nhưng Kim Dục lại cắn thật chặt thịt trên đùi hắn không bỏ, làm cho trên quần hắn toàn là nước miếng.
Lương Nguyên nhịn tới mức gân xanh co giật “......” Muốn điên rồi!
“Mu!” Bỗng nhiên bên ngoài truyền đến một tiếng bò kêu, thanh âm còn rất gần.
Lương Nguyên giật mình, không rảnh lo mặt khác, trực tiếp ôm Kim Dục lên, nhịn đau cầm cây đuốc chiếu sáng phía bên ngoài, thế nhưng nhìn thấy một cái thân ảnh rất lớn đang chạy về phía sơn động.
“Mu!” Bóng dáng đó còn phát ra tiếng bò.
“Có chuyện rồi, mọi người dậy mau!” Lương Nguyên hét to một tiếng, dẫn đầu chạy ra sơn động, giơ cao cây đuốc cầm rìu đốn củi lên vung vung muốn xua đuổi con dã thú này, lại không ngờ tới nó không những không sợ, mà còn chạy như bay về phía hắn.
Lương Nguyên cũng bởi vậy mà thấy rõ đây là một con trâu rừng vô cùng to lớn, trên người tràn đầy cơ bắp, sắc mặt hắn liền thay đổi, vội vàng lăn sang một bên né tránh.
Con trâu rừng này tại sao lại to lớn một cách đáng sợ như vậy, vẻ ngoài cũng rất khác so với trâu rừng bình thường, nhìn nó ít nhất cũng phải nặng hơn ba nghìn cân.
Mọi người trong sơn động cũng nhanh chóng tỉnh dậy, vội càng cầm lấy vũ khí chui ra sơn động, vừa ra tới liền nhìn thấy một con trâu rừng siêu to khổng lồ ủi về phía bọn họ, lập tức sợ hãi phân tán ra né tránh, trâu rừng hung hăng lao vào sơn động.
Mọi người vội vàng chạy đến bên cạnh Lương Nguyên, một đám sợ tới mức cả người run run.
“Trời ơi! tại sao lại có một con trâu to lớn lực lưỡng như vậy!” Mấy người Kim phụ chưa bao giờ gặp qua trâu rừng.
Kim Dục nuốt nước miếng: “Đó là trâu rừng.”
Hơn nữa còn là giống bò tót có thân hình cao lớn cường tráng nhất, tính tình hung hăng nhất.
Con trâu rừng mới chạy tới này còn to lớn hơn bò tót mà nàng thấy trong vườn bách thú ở hiện đại, chắc nó là trâu rừng vương đi!
“Trâu không phải ăn cỏ hay sao? Vì cái gì nó tấn công chúng ta? Hay nó muốn ăn thịt người?” Kim Kiều đang nắm tay Lương Nguyệt cảm thấy rất thắc mắc.
“Phanh!” Trâu rừng vọt vào trong sơn động không biết đụng trúng cái gì, phát ra một tiếng vang thật lớn, theo sau là tiếng bước chân lộc cộc.
“Nó ra ngoài, mọi người chạy mau!”
Đám người Kim Dục cũng không rảnh lo lấy đồ vật, lập tức xoay người chạy.
Nhưng con trâu rừng kia tốc độ cực nhanh, trong chớp mắt đã chạy ra khỏi sơn động, nhanh như bay lao về phía bọn họ.
Thấy chạy không lại trâu rừng, mấy nam nhân đành phải dừng lại cầm cự, để cho nữ nhân với mấy đứa nhỏ tiếp tục chạy.
Lương Nguyên lấy ra cung tên từ trong tay Lương Hoành, gài lên một mũi tên muốn bắn, nhưng tốc độ trâu rừng vô cùng nhanh, lại cũng không tấn công ai, đột nhiên nó thay đổi mục tiêu, vòng qua đám nam nhân bọn họ, chạy như điên đuổi theo phía sau nhóm người nữ nhân hài tử.
Tốc độ vừa nhanh vừa dữ dội, làm bụi bặm bay khắp nơi!
Mọi người hoảng sợ thay đổi sắc mặt, Lương Nguyên vội vàng chạy như bay qua, muốn chặn lại trâu rừng, nhưng tốc độ đuổi không kịp.
Tốc độ con trâu rừng này nhanh đến kinh người, mấy con trâu rừng bình thường căn bản không thể so sánh!
Thấy trâu rừng xông tới, mấy nữ nhân hài tử vội vàng né tránh, nhưng bọn họ chạy đến đâu, thì trâu rừng theo sát chỗ đó.
“Tách ra chạy!” Kim Dục hét to một tiếng, dẫn đầu chạy ra một hướng khác.
Mấy người Kim mẫu cũng từng người tách ra.
Vốn tưởng rằng tách ra chạy có thể phân tán sự chú ý của trâu rừng, lại không ngờ tới nó cư nhiên không giảm bớt tốc độ một chút nào, liền trực tiếp hướng về phía Kim Dục vừa mới tách ra chạy tới.
Kim Dục: “......” Má ơi! Tình huống gì thế? Vì cái gì chỉ đuổi theo ta, là khinh thường ta yếu sao?
Nàng sợ tới mức quên giả bộ yếu đuối, dùng thân thể gầy như bạch cốt tinh lấy hết sức bình sinh chạy nhanh như bay, phía sau trâu rừng còn đuổi theo không bỏ.
“Tiểu Dục!” Thấy Kim Dục bị bò rừng rượt theo phía sau chạy mất vào trong bóng tối, nhóm người Kim phụ bị dọa cho hoảng hốt, vội vàng chạy theo.
Lương Nguyên cõng cung tên chạy ở đằng trước, trong tay cầm một chiếc rìu đốn củi đang phát ra ánh sáng lạnh.
“A! Tại sao lại đuổi theo ta?” Bỗng nhiên, phía trước vang lên tiếng kêu thảm thiết của Kim Dục.
“Tiểu Dục!” Kim gia bọn họ đều sắp điên rồi, nhịn không được la lên.
Vừa chạy vừa kêu.
“Con trâu đang chết! Mày đừng đuổi theo đại tỷ ta, tới đuổi theo ta này!”
“Con trâu ngu ngốc, đồ khốn nạn!”
“Tới đuổi theo chúng ta này!”
Mặc kệ bọn họ la lối như thế nào, trâu rừng quyết tâm đến chết cũng không dừng lại, nó chính là muốn đuổi theo Kim Dục.
Trời quá tối lại đang ở trong núi, chạy không được bao lâu, Kim Dục dưới chân liền vướng phải một nhánh dây mây, thân mình ngã về phía trước, lăn xuống một cái đường dốc.
Thấy nàng lăn xuống con dốc, trâu rừng đột nhiên phanh gấp, khiến cho Lương Nguyên đang đuổi theo phía sau chạy đến thiếu chút nữa đã đụng vào người nó.
Thân thể hắn lập tức nghiêng qua, tránh trâu rừng đi, đang khi chuẩn bị cho nó một đòn trí mạng.
Trâu rừng lại đột nhiên thay đổi lộ tuyến, chạy, thân hình lập tức biến mất vào trong bóng tối.
Lương Nguyên: “......”
Hắn thần sắc khó coi nhìn phương hướng trâu rừng rời đi một cái, lại quay đầu nhìn về phía cái đường dốc kia, không chút nghĩ ngợi liền sờ soạng tìm đường đi xuống dốc.
Chờ cho đến lúc đám người Kim phụ mồ hôi đầm đìa chạy tới, thì bóng dáng Lương Nguyên đã không thấy.
“Tiểu Dục đâu? Trâu rừng đâu? Lương Nguyên đâu? Bọn họ đi đâu rồi?” Kim phụ gấp đến độ hít thở không thông.
Kim mẫu há miệng thở hổn hển: “Chỉ mới có một chút thời gian như vậy, bọn họ khẳng định chạy không xa, chúng ta tìm xung quanh xem.”
“Đúng vậy, tìm xem!”
“Ầu úuu!” Đang chuẩn bị tìm người thì đột nhiên có tiếng sói kêu từ đằng xa truyền tới.
“Có sói, mọi người yên lặng, cẩn thận một chút, sói là động vật quần cư, chúng ta cần phải đồng tâm hiệp lực đối phó bọn chúng.” Lương Hoành trầm ổn nói: “Nghe thanh âm, sói cách chúng ta không gần lắm, mọi người ngay tại chỗ nhặt củi gỗ, làm cây đuốc, nhóm lửa lên, đem lửa tốt lớn bùng lên, không được chạy lung tung.”
Mọi người trong Kim gia tuy rằng vội vã muốn đi tìm Kim Dục, nhưng lúc này gặp tình huống nguy cấp, bọn họ chỉ đành phải làm theo lời Lương Hoành nói, đi xung quanh nhặt củi nhóm lửa
......
Cùng lúc đó, Kim Dục sau khi lăn xuống đường dốc, cư nhiên may mắn tránh được bụi gai đoạt mệnh, cành cây sắc nhọn, các loại đá linh tinh, choáng váng đầu óc rơi xuống trên một mảnh cỏ.
“Đang ở đâu đây?” Xương cốt trên người cô giống như rã rời, toàn thân đau đớn vô cùng, quần áo trên người bị cỏ tranh cắt rách, da thịt lộ ra bên ngoài cũng bị cắt ra một ít vết thương, máu tươi chảy ra, tỏa ra một chút hương thơm lạ lùng như có như không.
Mới vừa bò dậy từ trên mặt đất, Kim Dục nâng mắt lên liền thấy được một con rắn nhỏ.
“A!” Nàng sợ tới mức nổi da dà khắp người, lui về phía sau mấy bước, dưới chân không cẩn thận liền dẫm trúng một cái đồ vật, cúi đầu xuống nhìn cư nhiên cũng là một con rắn nhỏ, nàng đang đạp lên đầu con rắn, nó đau đớn uốn éo thân mình quấn lên cổ chân nàng.
Trái tim Kim Dục đều mau ngừng đập, nàng không dám nhấc chân ra, sợ một khi lấy ra thì con rắn kia sẽ cắn nàng một cái, đơn giản thừa dịp con rắn nhỏ bây giờ không cắn được nàng, lập tức dưới chân dùng sức dẫm bẹp đầu con rắn.
“xì ~”
Nàng còn chưa kịp thở phào nhẹ nhõm, một âm thanh nhè nhẹ làm nàng ớn lạnh cả người lập tức truyền tới.
Quay đầu liền thấy, phía sau có một con rắn lớn to bằng cánh tay, đang đứng cách nàng chỉ có nửa mét.
Kim Dục mặt mũi trắng bệch.
“Rầm ầm ầm!”
Tiếng bước chân chạy bộ rung trời động đất xuất hiện, giây tiếp theo, con trâu rừng với cái mũi đang phun khí kia chạy vào trong tầm mắt Kim Dục, phanh gấp trước mặt nàng, chân trước đạp lên đầu con rắn lớn.
“Răng rắc!” Đầu rắn thành thịt nát, rắn lớn nằm chết giữa đường.
Kim Dục: “......”