Kim Dục thấy vậy liền chỉ chỉ bên phải của ông: “Tống thần y, giỏ thuốc cùng túi của ông ở đằng kia, lúc vừa cứu ông, tôi với nương đều đã nhặt lại hết mấy dược liệu rơi trên đất, toàn bộ đặt ở bên trong, ông kiểm tra xem có còn thiếu thứ gì không.”
Tống thần y vội vàng đi qua nhìn xem giỏ thuốc, thấy cây dược kia vẫn còn ở bên trong, không bị mất liền yên tâm, xoay người đối với mấy người Kim Dục chắp tay: “Cảm ơn cô nương, dược không có thiếu.”
Kim Dục gật gật đầu: “Không thiếu thì tốt.”
Thấy Tống Thừa Viễn lại quay sang nói chuyện với Lý Tín, Kim Dục đám người liền từng người tự đi làm việc của mình, thu dọn đồ đạc trên mặt đất lại, chuẩn bị tiếp tục lên đường.
Cũng không biết Lý Tín nói cái gì, mà lúc Kim Dục quay đầu lại thì thấy sắc mặt Tống Thừa Viễn rất khó coi.
Sau đó, ông cùng với Lý Tín đi tới chỗ bọn họ, nói: "Ta thấy tình huống của các vị, hẳn là lưu dân chạy nạn vào trong núi đúng không?”
“Đúng vậy, có chuyện gì không?” Lương Hoành hỏi ngược lại.
Bộ dạng của họ vô cùng chật vật, vừa thấy chính là lưu dân, không có gì để giấu diếm.
Tống Thừa Viễn: “Lý Tín là hộ vệ của ta, mới từ phủ Khánh Vinh bên kia chạy tới, hắn nói phủ Khánh Vinh đã xảy ra bạo loạn, chết rất nhiều người. Các lưu dân nguyên bản tính toán di chuyển đến Khánh Vinh phủ đều sửa lại phương hướng, tản ra bốn phía phủ thành bỏ chạy, rất nhiều người chạy trốn tới phủ Thành Vận bên này, phát hiện nơi này cũng thực loạn, quan binh bắt người ở khắp nơi, rơi vào đường cùng nên có rất nhiều người chạy vào Dương Đà sơn.”
Nghe vậy, mấy người Kim Dục toàn bộ thay đổi sắc mặt.
Tống Thừa Viễn lại hỏi: “Xin hỏi các vị ân nhân là chuẩn bị đi tới nơi nào ?”
Kim phụ nói: “Chúng ta định vẫn luôn đi về hướng nam.” Ông cũng không tính toán nói cho hai người Tống Thừa Viễn biết bọn họ muốn đi Bách Thú sơn, rốt cuộc bọn họ với hai người kia cũng không thân.
Nhìn ra nhóm người Kim phụ là đang đề phòng mình, Tống Thừa Viễn cũng không tức giận, ông vuốt râu cười nói: “Phương nam có rất nhiều thành trấn xinh đẹp, trước mắt còn không có bị ảnh hưởng bởi thiên tai, mấy người đi tới nơi đó sẽ sống rất tốt, chúc mọi người thuận buồm xuôi gió.”
Nói xong ông xoay người nhặt túi lên, từ bên trong tìm ra mười mấy bình dược đưa cho Lương Nguyên, lại từ bên hông túi tiền lấy ra một khối huy chương đồng nhỏ: “Tống mỗ còn có việc, không thể đi cùng các vị ân nhân, ơn cứu mạng không có gì báo đáp, xin hãy nhận lấy khối huy chương đồng với mấy bình dược này. Phương nam có rất nhiều phủ thành quản lý thực nghiêm, nếu quan phủ không cho thông hành, các vị chỉ cần lấy ra huy chương đồng sau đó nói tên Tống thần y của ta ra, quan phủ ắt sẽ tự cho mọi người qua. Dược bên trong có đuổi trùng dược, kim sang dược, thuốc giải độc, mọi người trước cần đi trong rừng, khẳng định có thể sử dụng tới, chỉ là Tống mỗ lần này ra cửa, mang theo dược cũng không nhiều lắm......”
Ông nghĩ nghĩ, cảm thấy như vậy còn chưa đủ, liền kêu Lý Tín đưa sọt qua đây, lấy ra một ít dược liệu dạy cho mấy người Kim Dục nhận biết, sau đó lại dạy bọn họ phương pháp hái với sử dụng dược liệu: “Dương Đà sơn tuy rằng nguy hiểm, nhưng dược liệu cũng rất nhiều, nếu dùng hết mấy dược liệu ta đưa, thì mọi người cũng có thể tự hái dược liệu để dùng.”
Hiện tại ông không có giấy bút, không có cách nào đem hình dạng với cách dùng viết ra giấy đưa cho mọi người được, chỉ có thể cùng mọi người nói kỹ càng chi tiết, làm cho bọn họ tự mình nhớ kỹ, có thể nhớ được bao nhiêu thì nhớ bấy nhiêu.
Ông thật sự rất muốn tự mình mang ân nhân rời đi, nhưng dạo gần đây đang có người truy bắt ông, tuy rằng sẽ không giết chết, nhưng khẳng định sẽ làm cho mấy vị ân nhân bị liên lụy, cho nên ông không thể mang theo bọn họ.
Kim Dục rất ngạc nhiên, không nghĩ tới Tống Thừa Viễn sẽ hào phóng như vậy, không chỉ có cho bọn họ dược với sử dụng danh tiếng của ông, mà còn dạy bọn họ nhận thức một ít dược liệu có thể sử dụng được trong núi sâu, phải biết rằng mấy đại phu khác đều sẽ không dễ dàng nói cho người khác biết mấy thứ này, trừ phi người đó là đồ đệ của họ.
Tống thần y thật sự rất tốt.
Ông không vì danh xưng thần y mà tự cao, cũng không có khinh thường bọn họ là lưu dân, thật sự đáng cứu lắm!
Mắt thấy thời gian đã không còn sớm, Tống Thừa Viễn cũng không nói nhiều với mấy người Kim Dục nữa, lại cho bọn họ thêm một ít dược liệu mới mẻ sau, mới chào tạm biệt rời đi.
Sau khi rời đi cách xa nhóm người Kim Dục, Lý Tín mới mở miệng hỏi: “Tống thần y, ngài vì sao phải dạy cho bọn họ nhận biết thảo dược? lại còn cho huy chương đồng?”
Dược của Tống thần y so với đại phu bình thường có hiệu quả tốt hơn nhiều, người bình thường muốn mua cũng mua không được, hắn nghĩ rằng tặng cho mấy người lưu dân đó nhiều bình dược như vậy, cũng là đã trả đủ ân tình.
Tống Thừa Viễn đẩy ra nhánh cây đang che ở phía trước, vuốt râu cười nói: “Bởi vì sao? Bởi vì bọn họ thiện lương, bọn họ cho Tống mỗ đồ ăn với nước uống. Đồ ăn đối với lưu dân mà nói, đó là đồ vật cứu mạng, bọn họ đi chạy nạn chính là vì muốn tìm cái ăn cái uống. Ở dưới tình huống thiếu lương thực như hiện nay, bọn họ đói đến mức xanh xao vàng vọt như vậy, lại còn có thể bỏ được đưa lương thực cho tôi ăn, qua đó có thể thấy được tâm địa bọn họ thật sự tốt bụng, loại người như vậy ở thời kỳ này rất hiếm thấy.”
“Nếu về sau còn có thể lại gặp nhau, Tống mỗ chắc chắn sẽ tận lực đem hết năng lực của mình ra để giúp họ.”
“Tống thần y, ngài chính là quá nhân hậu.”
......
Tống Thừa Viễn hai người vừa rời khỏi, nhóm người Kim Dục cũng liền bắt đầu lên đường, biết được phía sau có rất nhiều lưu dân cũng vào núi, còn đi theo hướng tới chỗ bọn họ, lần này mọi người tăng nhanh tốc độ, có mệt cũng không ngừng lại.
Thẳng đến khi trời tối, mọi người lúc này mới tìm được một cái sơn động lớn, liền dừng lại nghỉ ngơi.
Trời đêm hơi lạnh, trong núi là một mảnh đen như mực, không có một chút ánh sáng nào, những cây thông cao lớn che khuất hết ánh trăng với ánh sáng trên bầu trời.
Nằm trong sơn động, nghe trong rừng truyền đến tiếng kêu của các loại dã thú, bên cạnh còn có tiếng ngáy ngủ của mấy người Kim phụ thi nhau phát ra, Kim Dục như thế nào cũng ngủ không được.
Hai cánh tay của cô còn bị Kim Kiều với Lương Nguyệt ôm chặt, cực kỳ không thoải mái.
Kim Dục trợn mắt nhìn chằm chằm đỉnh động một lúc lâu, cuối cùng cũng không nhịn nổi nữa, dùng hết sức cẩn thận rút tay ra, sau đó đứng dậy tránh đi hai tiểu nha đầu, đi về phía Lương Nguyên đang gác đêm ở cửa động.
Trước cửa động có nhóm một đống lửa lớn, thế lửa rất mạnh, Lương Nguyên đang ngồi ở bên cạnh canh lửa thêm củi, thấy Kim Dục lại đây liền đem chân dài dịch sang bên phải, chừa ra vị trí cho nàng ngồi.
“Ngủ không được?” Lương Nguyên hỏi.
Kim Dục ngồi vào bên người hắn, cách nhau khoảng hai cái nắm tay: “Ừ, ngủ không được, thật sự quá ồn, đây là lần đầu tiên ta ngủ ở trong loại núi sâu này.”
Đi vào thế giới này một đoạn thời gian rồi, tuy rằng có chút chuyện nàng đã chậm rãi thích ứng được, nhưng nàng vẫn rất là kiều khí.
Nàng đã trở về thời hiện đại rất nhiều lần trong giấc mơ của mình, nhưng sau khi tỉnh dậy thì lại phải quay về thực tại.
“Ở nhiều thêm mấy ngày nữa là ngươi cũng có thể thích ứng được.” Lương Nguyên đang nói thì nghĩ tới cái gì, đột nhiên hỏi nói: “Địa phương mà ngươi ở trước kia có phải rất tốt hay không?”
Kim Dục nâng mắt lên nhìn hắn: “Vì sao lại hỏi như vậy?”
Dưới ánh lửa, nàng có thể nhìn thấy trên mặt Lương Nguyên mọc ra rất nhiều ria mép, trông có vẻ còn rất dày, nhưng điều đó không ảnh hưởng chút nào đến vẻ đẹp trai của hắn, ngược lại còn càng khiến hắn nhìn thành thục với thu hút hơn.
“Bởi vì ta cảm thấy ngươi thật sự rất kiều khí.” Lương Nguyên né tránh ánh mắt của nàng nói.
Kim Dục thở dài: “Từ góc độ của ngươi ta thật sự rất kiều khí, nhưng ở quê quán của ta, ta một chút cũng không kiều khí. Trước kia ta lớn lên mập mạp, sức lực cũng rất lớn, là cái nữ cường nhân, ta sống trong một thế giới hòa bình, không lo ăn mặc, nam nữ bình đẳng......”
Có lẽ là do bị đè nén quá lâu, mấy người Kim phụ cũng đều đang ngủ say, còn cảm thấy Lương Nguyên là người đáng tin cậy, cho nên Kim Dục vừa mở miệng liền nhịn không được, nhỏ giọng cùng Lương Nguyên nói rất nhiều, cái gì mà tự do, bình đẳng, hài hòa, văn minh, nước giàu, dân mạnh,...tất tật nội dung đều nói, nghe tới mức Lương Nguyên trong lòng sinh ra cảm giác hướng tới, vô cùng hâm mộ, còn nàng vừa nói vừa mơ màng sắp ngủ, không đến mười lăm phút, liền nghiêng đầu dựa vào trên vai Lương Nguyên ngủ.
Thấy đầu nàng gục xuống, Lương Nguyên vội vàng duỗi tay ôm lấy, thật cẩn thận để nàng dựa lên hai chân mình.
“Còn nói ngủ không được, này không phải ngủ rất ngon sao?” Trong giọng nói của hắn vô thức lộ ra một chút cưng chiều.
Đêm khuya trong động có chút lạnh, Lương Nguyên cởi áo khoác, đắp lên người Kim Dục, chính mình thì chỉ mặc một kiện áo lót đã không nhìn ra màu sắc ban đầu.