Khi trở về Thẩm gia, Thẩm Dương Cầm vẫn chưa về. Cảnh Mông cảm thấy đầu lưỡi đau rát, cậu liền đến trước gương và há miệng ra, trên đầu lưỡi hồng nhạt có một vệt đỏ đáng sợ.
Cậu đã cắn một nhát không hề nương tay trong nhà vệ sinh, làm cậu sợ chết khiếp.
Cảnh Mông lấy một cốc nước súc miệng, nhổ ra một ít máu loãng nhạt màu, gần như nhắm mắt trở về phòng.
Sau một hồi lăn lộn, cậu cảm thấy cả người mệt mỏi rã rời, vừa gối đầu xuống đã ngủ thiếp đi. Trong lúc nửa tỉnh nửa mơ, cậu cảm thấy đầu lưỡi mát lạnh, cơn đau rát bỏng lúc nãy đã giảm đi nhiều.
Cậu chép miệng, ôm chặt gối đầu ngủ tiếp.
Cậu ngủ một mạch đến khi đèn đường sáng lên.
Mở mắt ra, bên ngoài cửa sổ đã tối đen, chỉ có vài tia sáng cam sữa từ đèn đường hắt vào. Phòng quá tối, Cảnh Mông cảm thấy khó chịu, vội vàng bật đèn bàn. Tay cậu chạm vào một vật thể ấm áp, quay đầu nhìn lại, đó là một cốc sữa bò, còn ấm.
Cảnh Mông bưng lên uống một ngụm, sữa bò nguyên chất, lại có vị ngọt nhạt. Khóe môi còn dính sữa bò, Cảnh Mông dùng đầu lưỡi liếm quanh, đột nhiên phản ứng lại.
Vị ngọt không phải từ sữa bò, mà là từ miệng cậu.
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT