Hắn vẫn còn nhớ rõ, khi ấy Thẩm Cần Ích cười nói Tự Phi mời khách đi ăn tiệm, bởi vì có bài văn được chọn đăng, sẽ nhận được một khoản nhuận bút không nhỏ. Dựa vào doanh số bán sách ở huyện Mộc Thương của bọn họ mà nói, mỗi năm Tự Phi ít nhất có thể kiếm được sáu mươi lượng bạc, còn nhiều hơn cả số bạc mà học sinh giỏi có thể lĩnh mỗi năm.
Hoa Như Cẩm nói: “Tự nhiên là thật. Ta nhớ quyển ‘Thi văn tinh tuyển’ đó hình như cũng bán được đến tận phủ La Chức, có khi còn có thể tìm được quyển sách này trong tiệm sách thêu dệt.”
Dừng lại một chút, hắn có phần lấy làm lạ: “Chu huynh, ở huyện Mộc Thương không có quyển sách này sao?”
Chu Lan Phủ lắc đầu: “Có lẽ có, chỉ là tại hạ không có thói quen đi tiệm sách đọc.”
Hắn phát hiện bản thân thật là có phúc phần, mới có thể được cùng trường với những nhân tài trẻ tuổi đã sớm thành danh như vậy lúc đầu là ở huyện học tận mắt thấy Tự Phi chăm chỉ cố gắng, về sau lại phát hiện vị Hoa Như Cẩm này, tuy đã nổi danh từ lâu, thế mà vẫn không ngại vất vả đi khắp các tiệm sách để đọc thêm sách vở.
Hoa Như Cẩm cười nói: “Ta cũng không phải thường xuyên đi, chỉ là lúc nhàn rỗi mới đi thư giãn đôi chút mà thôi.”
Cùng lúc đó, tại huyện Mộc Thương, phủ Dư.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT