Hà Tự Phi bị gọi tên, nói: “Ta à, hai hôm trước buổi chiều đều là ngủ thiếp đi, tối qua sợ đề viết không xong, đốt quá nửa cây nến. Chiều nay mới vừa viết xong hết các câu hỏi.”
Trâu Tử Tầm cùng Phan Quỳnh đều vô cùng kinh ngạc.
Phan Quỳnh tuổi chưa lớn, nghĩ sao nói vậy: “Nhưng, nhưng lần trước thi chọn ở huyện học, Hà huynh chỉ dùng một canh giờ đã viết xong hết các đề, lại còn đứng đầu.”
Trâu Tử Tầm ngẫm nghĩ, nói: “Nếu hai hôm trước Hà huynh buổi chiều đều ngủ thì đúng là thời gian có phần gấp rút. Dù sao thì giờ chiều so với giờ sáng cũng ngắn hơn...”
Hà Tự Phi bây giờ nhớ lại tình hình hôm qua vẫn còn sợ hãi trong lòng, nói: “Hiện tại ta cũng chẳng còn bao nhiêu nến, mấy ngày sau buổi chiều không dám ngủ nhiều như vậy nữa.”
Trâu Tử Tầm nói: “Hà huynh viết nhanh, không cần quá lo lắng. Chỉ là giờ ngọ quả thực dễ ngủ say, Hà huynh nếu muốn nghỉ lúc ấy, có thể cứ nhẩm trong bụng dặn mình chỉ được ngủ bằng thời gian một nén nhang thôi. Nói với mình mấy lượt, thì thường sẽ không ngủ lâu. Chẳng trách ta thấy trên áo Hà huynh dường như chẳng có mấy mồ hôi, buổi chiều viết bài mà thật sự đẫm cả mồ hôi. Nếu mà được mang theo mười cây nến thì hay, ban ngày nghỉ ngơi, tối viết bài.”
Phan Quỳnh nói: “Muốn mà được như vậy, thì thật khiến người ta vui vẻ a, tối mát mẻ, đầu óc ta lại tỉnh táo hơn. Ta ở đây có chút rượu vàng, Hà huynh có muốn uống chút không? Buổi tối uống vào giúp dễ ngủ, nghỉ ngơi tốt thì ban ngày mới không lỡ việc làm bài.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT