Sang năm sau, ông bà lại vội vã đáp lễ cho các nhà, Hà Tự Phi vẫn như cũ bị giữ lại trong nhà đọc sách.
Chỉ là, về lại trong thôn rồi Hà Tự Phi thật sự có chút ngồi không yên, hễ rảnh liền chạy ra đồng, đem cây cối ngoài ruộng đối chiếu cẩn thận với sách 《Nông tang yếu lược》 mà mình đang học, sau đó về phòng chép lại những điều lĩnh hội được.
Thỉnh thoảng gặp mấy ông cụ đang luyện đánh trống, Hà Tự Phi cũng sẽ xắn tay áo lên gõ thử một chút.
Khác với lúc mới học trống vào tháng tám, chín năm trước nay Hà Tự Phi đã hiểu sơ nhạc lý, còn biết cả đàn bát đạn, cầm bảy dây, đối với tiết tấu và âm điệu lên xuống cũng có đôi phần hiểu biết, dần dần có thể gõ ra một ít điệu khúc.
Nghe được tiếng trống, ông cụ giật mình hỏi: “Ai nha, tú tài gia ngươi gõ như vậy là thế nào?”
Hà Tự Phi hừ lên một đoạn làn điệu, vừa gõ trống vừa nói: “Cái này gọi là 《Hoàng hôn tiêu trống》, đàn cổ phối tiêu là tốt nhất nhưng tiếng trống cũng là một phần không thể thiếu. Phối hợp lúc nhẹ gõ, lúc mạnh đập, khi thì gõ nghiêng khi thì đánh chính diện, bày ra các loại nhịp điệu mạnh nhẹ, xa gần khác nhau.”
Lời này tuy có hơi văn vẻ nhưng Hà Tự Phi vừa nói vừa làm, ông cụ liền hiểu ngay thế nào gọi là ‘trình tự đẩy mạnh và thay đổi’, không khỏi tấm tắc: “Tú tài gia thật lợi hại!”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play