Thường ngày lật xem sách vở, chép lại bút ký giặt giũ y phục còn có mài mộc khối với một cây đàn thất huyền đặt trên giường.
Chăn đệm thì Hà Tự Phi tính để sang năm chờ sau khai giảng mới đem đến tiệm thay giặt.
Trước kia Kiều Ảnh không có gan đánh giá kỹ căn phòng nhỏ này, giờ phút này thấy Tự Phi lôi ra một cây đàn cổ hơi thở cũng khựng lại đôi chút. Cậu chăm chú nhìn cây đàn thất huyền ấy thật lâu, chợt ngẩng mắt nhìn về phía thiếu niên cao hơn cậu nửa cái đầu.
Lời đối thoại bốn tháng trước còn vang bên tai: “Đàn sáo hòa tấu, chưa chắc không phải một cuộc vui thú.”
Vậy nên, Tự Phi là vì cậu mà học đàn cổ sao?
Cái rét cùng tĩnh mịch trong phòng cũng không thể ngăn được trái tim đang dần dần nóng lên.
Kiều Ảnh hơi hối hận, nói: “Ta trở về vội quá, quên mang sáo theo.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play