“A?” Lục Anh và Chu Lan Phủ đi ở cuối cùng, cái gì cũng chưa thấy rõ.
Hà Tự Phi nói: “Hình như có, chắc là Cần Ích huynh dẫm phải vật gì sau khi ngã còn vô tình chạm trúng nó, dọa con rắn đang ngủ kia đến thất kinh.”
Thẩm Cần Ích mặt mày khổ sở: “ca ca tốt chớ nhắc nữa ta hiện giờ sau lưng nổi hết da gà mau mau đi tìm một dòng suối mà rửa tay cho sạch sẽ.”
Mấy người lập tức rời khỏi nơi đó.
Hà Tự Phi kỳ thực cũng không phải không sợ rắn, hắn vừa rồi thấy con rắn kia khi Thẩm Cần Ích ngã xuống, trong lòng cũng thoáng kinh hãi bởi người ta phần nhiều sợ hai loại động vật: một là loài không chân, một là loài có quá nhiều chân. Đây chắc là bản năng đã khắc vào máu từ thuở con người tiến hoá.
Nhưng Hà Tự Phi biết nếu đụng phải loại động vật như vậy thì ngàn vạn lần không thể tự rối loạn hàng ngũ, bằng không kẻ thua thiệt tất sẽ là chính mình.
Đi xuống thêm một đoạn, gặp một bệ đá thiên nhiên, có một bà lão xách giỏ tre lớn ngồi xếp bằng, tựa lưng vào gió mà rao hàng: “Bán túi đựng ngải thù du đây, mười hai đồng một cái, hai cái hai mươi hai đồng! Bán túi đựng ngải thù du đây!”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play