Hà Tự Phi nói: “Vâng, học trò đã hiểu.”
Lúc này đã đến trước cửa phòng Dư Minh Hàm, ông hỏi: “Ngươi định khi nào về quê?”
“Người muốn cùng ta đồng hành một chuyến sao?” Hà Tự Phi mừng rỡ nói, “Cụ thể ngày đi còn chưa định. Có điều học trò từ lúc ăn Tết đến nay đã tham gia huyện thí, vẫn chưa có dịp trở về thăm bà. Lần này định ở nhà thêm ít ngày chờ qua tiết Trùng Dương rồi mới lên huyện thành.”
Dư Minh Hàm gật đầu nói: “Vậy cũng được, ba ngày sau cùng đi một chuyến. Trong nhà còn đủ phòng ở không?”
Hà Tự Phi đáp: “Đủ ạ. Mấy năm trước nhờ bán bản khắc gỗ có chút lời, học trò đã sửa lại nhà lợp ngói, lát sàn đất. Mùa đông nếu lão sư thấy lạnh có thể ở trong nhà nghỉ ngơi. Tết năm nay học trò về nhà thấy nãi nãi nuôi một con gà trống với bốn con gà mái, mỗi ngày đều có trứng gà tươi để ăn.”
Hà Tự Phi vốn đến từ thời mạt thế thời ấy vật tư khan hiếm vô cùng. Hắn không chỉ có lòng quý trọng đối với những thứ như hải đường, liễu biếc, mà với động vật sống động tinh anh cũng hết sức yêu thích.
Tết năm ấy trở về, vừa nhìn thấy ổ gà mắt hắn đã trừng to như chuông đồng, mấy ngày liền dậy thật sớm để cho gà ăn làm bà hắn đau lòng không thôi học hành đã đủ vất vả ngày đông còn phải mặc áo mỏng chống lạnh. Khó khăn lắm mới về nhà, vậy mà lại không chịu ngủ thêm một chút.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play