Nhưng sau khi rơi vào tình cảnh khó xử hắn không chọn con đường bằng phẳng là buông bỏ Kiều Ảnh, mà vẫn tin tưởng vững chắc rằng dựa vào tài học và bản lĩnh của chính mình, sớm muộn cũng có một ngày có thể như Khương Thái Công như Y Doãn, vươn đến ngôi vị cao nhất trong triều đình.
Dư Minh Hàm chung quy vẫn không thể mở miệng nói ra lời “viết một phong thư, chấm dứt với Kiều Ảnh”. Nhưng ông cũng không thể đồng tình chuyện hôn sự này. Chỉ chờ khi Hà Tự Phi viết xong, đặt bút xuống mới nói: “Xúc động, nhiệt huyết là bản tính của tuổi trẻ. Vi sư chỉ muốn hỏi ngươi một câu, Tự Phi ngươi là không thể rời bỏ Kiều Ảnh nhà họ Kiều hay chỉ là muốn trái lời dạy của vi sư?”
Hà Tự Phi vành mắt hơi đỏ, cung kính hành lễ, đáp:
“Học trò không phải không thể rời Kiều Ảnh cũng chẳng phải cố tình trái mệnh sư phụ. Chẳng qua, học trò làm người việc đã nói thì nhất định phải làm hơn nữa biết Hà huynh lòng dạ chân thành, học trò há dám phụ tình nghĩa ấy.”
Dư Minh Hàm thoáng sững sờ hiển nhiên không nghĩ đến lại nhận được lời đáp như thế.
Điểm thứ nhất thì dễ hiểu đồ đệ hắn trước nay là người quân tử, một lời nói ra bốn ngựa khó đuổi, hiếm khi thay đổi thất thường;
Nhưng điểm thứ hai… Hắn vừa mới hay tin Kiều Ảnh giả trang làm nam nhân còn dùng tên giả là “Yến Tri Hà” mà Tự Phi lại gọi y là “Hà huynh” ý là hắn không nỡ phụ tình bạn ấy chứ chẳng phải là vì yêu Kiều Ảnh.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT