Trần Khang là người tuổi lớn nhất trong số mấy người, đã có con cái xem như từng trải tuy nói hành động cầu nhân duyên của Hà Tự Phi khiến hắn chấn động không ít nhưng phản ứng vẫn nhanh, nói: “Hà huynh ở tuổi này đúng là nên tính đến chuyện thành thân. Cầu…cầu nhân duyên mà thôi cũng là chuyện thường.”
Lời vừa ra khỏi miệng, Trần Khang mới cảm thấy có gì đó không ổn. Như người bên bàn cạnh kia nói, thường thì thiếu niên mười bốn tuổi đến miếu cầu nhân duyên phần lớn là nữ tử hoặc ca nhi, cầu khấn ông trời ban cho mình một mối nhân duyên tốt.
Chứ mấy khi thấy thiếu niên trai tráng đến cầu duyên?
Khi ấy đang vào cuối thu trời nóng bức, người đến bến đò nghỉ chân cũng nhiều. Lời nói của người bên bàn kia vốn đã cao giọng, đến đoạn hàm ý mập mờ thì càng chẳng hề hạ thấp không chỉ bàn của Hà Tự Phi nghe được mà cả những bàn xung quanh cũng đều nghe rõ mồn một.
“Kia người đứng đầu bảng thật sự đi cầu nhân duyên? Khuê nữ nhà ta năm nay mười ba cũng coi như vừa tuổi đính hôn…”
“Lão Vương, ngươi nghĩ nhiều rồi. Hà công tử là hạng thiếu niên tuấn tú như thế chắc gì đã thiếu người mai mối.”
“Đúng đó, Hà công tử sao phải lo chuyện nhân duyên? Ta là người huyện Mộc Thương khi Hà công tử đậu đầu huyện thi, mấy nhà phú hộ trong huyện đều mời người đến làm khách chỉ là Hà công tử một lòng chuẩn bị phủ thí, chẳng đến nhà ai cả.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play