Suy nghĩ đến đây liền đứt đoạn, Kiều Ảnh càng nghĩ không thông đầu óc càng thêm hỗn loạn. Trong mấy hơi thở ngắn ngủi cậu chỉ cảm thấy đầu óc trống rỗng, thân thể bởi vì quá mức khẩn trương mà cứng đờ không còn chút sức lực nào.
Cậu hoảng loạn lộ rõ ra mặt đôi mắt đào hoa cong cong mở lớn như mắt hạnh, ngơ ngác nhìn người đứng bên cạnh Hà Tự Phi.
Kiều Bác Thần vẫn trừng mắt nộ mục nhìn Hà Tự Phi, một câu “Thằng nhãi này dám…” mắc kẹt nơi cổ họng, rống không ra.
Rống ra thì hả giận nhưng nơi đây là khách điếm, người qua lại tấp nập mình làm như thế chẳng phải hủy hoại thanh danh của em út sao? Nhưng không rống thì khí giận trong lòng khó tiêu!
Sớm biết thế này, đêm qua bất kể thế nào cũng phải mang em út về nhà giữ cho yên ổn trong nhà mới phải!
Có điều, Kiều Ảnh đang đứng sát bên Hà Tự Phi, bởi vậy khi Kiều Bác Thần trừng mắt nhìn Hà Tự Phi, thì sắc mặt ánh mắt ngẩn ngơ, đôi môi khẽ mím cùng mười ngón tay run rẩy của em trai út cũng không lọt khỏi mắt hắn.
Từ từ ….
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT