Nhưng một khi tách khỏi Tự Phi hiền đệ, trên đường hồi phủ cậu liền không khống chế được mà vành tai đỏ bừng có khi ngay cả gương mặt cũng nóng như thiêu. Sau khi trở về, phải bảo nha hoàn tôi tớ đưa nước lạnh tẩm khăn rồi tự nhốt mình trong chăn lăn vài vòng, mới có thể dịu lại.
Kiều Sơ Viên không rõ tình hình toàn cục nhưng chỉ riêng mấy ngày gần đây thôi, cũng đủ làm hắn kinh hồn táng đảm.
Hắn mấy phen định viết thư gửi về kinh nhưng không thể vượt qua được nhị thiếu gia. Mà bảo hắn đem chuyện của chủ tử nhà mình bẩm báo cho nhị thiếu gia… từ xưa tới nay nào có chuyện “một kẻ hầu hai chủ”.
Kiều Sơ Viên rối rắm mấy ngày, cuối cùng dứt khoát mặc kệ chuyện tiểu thiếu gia với tình cảm hắn tuyệt không dám nhúng tay. Tới khi lão gia, phu nhân hỏi tới, hắn… hắn quỳ xuống chịu phạt là được!
Mồng chín tháng tám chính là sáng ngày thứ tư khắc gỗ Kiều Ảnh lại đến nhà Tự Phi hiền đệ, nhưng không thấy mấy thứ như giũa, nỉ, vụn gỗ như mấy ngày trước. Trên bàn chỉ còn lại một chiếc hộp gỗ mộc mạc đơn giản.
Lòng Kiều Ảnh khẽ động, lập tức đoán ra Tự Phi hiền đệ đã hoàn thành việc điêu khắc. Trong lòng không hiểu sao chẳng những không nhẹ nhõm, ngược lại bỗng sinh chút mất mát.
Hà Tự Phi nâng hộp gỗ đến trước mặt cậu, cười cười: “Hà huynh, mở ra nhìn xem?”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT